"Được rồi!" Lưu Diệc Hàn cũng thở dài một hơi, Tổng giám đốc Trần đã tỉnh ngủ rồi.
Lúc Trần Tư Khải mặc quần áo, ánh mắt thỉnh thoảng lướt nhìn cô gái nhỏ bé đang nằm trên giường.
Cô nhóc này, lần này thật sự bị cô ấy dọa sợ rồi.
Còn cái người được nhắc đến thì cả nửa ngày đều nằm co ro thành một cục, ôm chăn không chịu mở mắt ra.
Hừ... sớm tối, sớm tối muốn...
Cho nên lúc Trần Tư Khải cài nút áo cũng đang tức giận.
Giống như quần áo cũng đắc tội với anh.
"Cô cũng đừng bận quần áo quá thấp cổ, tránh lộ dấu hôn."
Trần Tư Khải dặn dò Tiêu Mộng câu liền vội vàng đi ra ngoài.
"Cạch!"
Cửa phòng đã đóng lại, lúc này Tiêu Mộng mới cử động một chút, lăn lăn ra khỏi cái chăn.
"Cái đồ ham mê sắc, cái đồ sắc lang, tên đàn ông khốn nạn."
Chờ người ta đi rồi cô mới dám thảm thiết mắng người ta.
Cũng chỉ có chút tiền đồ này mà thôi, haiz.
Tiêu Mộng chạy vào phòng tắm soi mình trong gương.
Ôi chao, nhiều như vậy à... tên kia là động vật gặm nhấm hay gì vậy.
Quái quỷ, cả nhà anh đều là chó hả.
Cắn cái gì mà cắn, không chê bẩn à?
Tiêu Mộng dùng khăn lông ướt lau lau, sau đó mới xác định không thể lau mất dấu hôn được.
Chỉ có thể bận quần áo mà che lại, cài nút rồi lại giống như thời trang mùa đông.
"Không được rồi, cái này mình không có cách nào làm được, mới có một ngày mình đã bị ăn nhiều đậu hũ như vậy."
Tiêu Mộng nhìn mình trong gương lắc đầu thở dài.
Nhưng mà... lại suy nghĩ thêm một chút...
"Dù sao đã sớm xảy ra quan hệ với anh ta rồi không phải ư, có bị ăn thêm chút đậu hũ nữa cũng không tính là cái gì đâu nhỉ..."
Một âm thanh khác lại nhảy ra.
"Không được, sao có thể để người khác ăn đậu hũ không trả tiền vậy chứ. Đúng! Dựa vào hành vi quá đáng lần này của anh ta mà giảm cho mình sáu mươi triệu tiền nợ."
Sáu mươi triệu... đoán chừng cái tên gian thương Trần gấu xấu xa kia sẽ không đồng ý đâu, anh ta keo kiệt gần chết.
Lại chưa thành chắc chắn sẽ không đồng ý sáu mươi triệu... vậy nếu không thì đổi thành sáu triệu đi.
Bà cô tôi ơi! Khi nào thì mình mới có đủ tiền để trả hết ba mươi tỷ đây.
Suy nghĩ của Tiêu Mộng lúc thì như thế này, lúc thì như thế kia.
Lúc nghĩ đến nỗi bi phẫn mới kiềm lòng không đặng mày nhào vào trên giường lớn của Trần Tư Khải lăn lộn một phen.
Đợi đến sau khi cô đi khỏi chỗ này thì căn phòng của Trần Tư Khải đã bị cô chà đạp thành một mớ hỗn độn.
Nơi nơi đều là lược, khăn mặt, keo xịt tóc, giường thì bị nhăn nhăn nhúm nhúm, có một cái gối rơi trên mặt thảm, giống như là bị bọn trộm vào càn quét một trận.
Trần Tư Khải thì đi họp mà một người làm trợ lý tạm thời như cô lại rảnh rỗi như chuột.
Vừa đánh mắng con gấu Trần xấu xa, vừa chơi game đến vui vẻ.
Mệt rồi lại nằm dài trên bàn làm việc ngủ một giấc say sưa.
Sau lại cảm thấy nằm sấp ngủ rất khó chịu, dứt khoát mơ mơ màng màng đẩy cửa phòng làm việc của Trần Tư Khải ra tìm một cái ghế sa lông nằm xuống liền ngủ.
Có một thư ký đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc để lấy tài liệu liền phát hiện cô đang ở đây.