Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 310




Kim Lân càng sốt ruột, túm lấy cánh tay Tiêu Mộng, nói: “Mộng, em ra phía sau tôi, em đang làm gì đây?”

Hừ, anh ta đường đường là cậu Kim, có nói thế nào thì cũng là đàn ông, sao lại cần một cô gái chắn mưa chắn gió cho mình chứ?

“Có tức giận muốn đánh người thì đánh tôi được rồi! Cánh tay anh còn đang bị thương, anh lùi ra phía sau!”

Tiêu Mộng hơi hất cằm lên, ưỡn ngực, dáng vẻ hiên ngang anh dũng.

Trần Tư Khải đứng cách cô 1m, híp mắt lại, vẻ mặt cực kỳ tức giận, cười lạnh: “Ồ, Tiêu Mộng, vì người tình của mình, đến mạng nhỏ em cũng không cần nữa? Em thật sự là người nặng tình nặng nghĩa nha!”

Giọng điệu lạnh băng giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía Tiêu Mộng.

Mà trong sự lạnh lùng tới cùng cực này, còn cất giấu sự chua sót!

Tiêu Mộng! Em rất giỏi, vậy mà em lại còn biết bảo vệ Kim Lân nữa!

Thế nào, ở cùng nhau một buổi trưa mà em đã thích Kim Lân rồi sao?

Em coi Kim Lân như bảo bối rồi sao?

“Không, cho dù có nói thế nào thì Lân cũng là người bệnh, anh không thể cậy mình giỏi võ mà bắt nạt người ta. Có giỏi thì nói chuyện, đừng có hở tý là động tay động chân!”

“Lân?” Trần Tư Khải nghiến răng nghiến lợi, cảm nhận cái cách xưng hô này: “Em gọi cậu ta là Lân sao?”

Trần Tư Khải là người mẫn cảm sắc bén như thế, lập tức liền bắt được sơ hở của Tiêu Mộng.



Trước ngày hôm nay, trước mặt Trần Tư Khải, Tiêu Mộng còn gọi Kim Lân là cậu Kim, vậy mà bây giờ… Vậy mà lại gọi thân mật là Lân rồi sao?

Trần Tư Khải giận tới mức bàn tay nắm chặt không khỏi hơi run lên.

“Gọi… Gọi Lân thì làm sao?”

Tiêu Mộng mở to mắt, cố gắng không để bản thân lộ ra quá vô dụng, quá nhát gan.

Lân thở dài, nói: “Tư Khải… cậu cần tính toán chi ly từng tý thế này sao? Là tôi bảo cô ấy gọi tôi là Lân, nếu chúng ta đã bắt đầu cạnh tranh, những thứ này không phải là trong dự liệu rồi sao?”

“Cậu im miệng!” Trần Tư Khải hung dữ trừng mắt nhìn Kim Lân, hít sâu vài lần: “Tôi mong cậu đừng có tham gia vào tình yêu của người khác, giữa tôi và Tiêu Mộng không cần cậu chen chân vào…”

“Tôi không làm được! Cậu có giỏi thì ngày mai liền kết hôn với cô ấy đi, cậu mà kết hôn thì tôi không bám lấy cô ấy nữa. Cậu có thể làm được sao? Không thể, đúng không? Vậy thì cậu đừng có tức giận linh tinh ở đây nữa, hai người chúng ta bình đẳng, đều là người theo đuổi Mộng.”

Trần Tư Khải nhìn về xa xăm, thở ra vài hơi, cố gắng để giọng điệu của mình bình thường trở lại: “Lân, chúng ta chơi thân nhiều năm như thế, tôi không muốn vì những chuyện này mà ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta. Trong lòng tôi, cậu luôn là một người em trai thân thiết. Tôi đã nhường cậu bao nhiêu lần rồi, lần này, cậu không thể lùi một bước được sao?”

Kim Lân hơi loạng choạng, lời của Trần Tư Khải khiến anh ta cực kỳ chấn động, anh ta nghẹn ngào: “Tôi đã thử rồi, tôi thật sự đã thử rồi, tôi không làm được… Tôi cũng muốn cân nhắc tới tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta, nhưng lần này… tôi thật sự không thể tự mình buông tay…”

Trần Tư Khải cười lạnh: “Vậy thì… đừng trách tôi không khách khí với cậu…”

Tiêu Mộng nghe câu đe dọa này, sợ tới mức trợn tròn mắt.

Không khách khí thế nào?

Trời ơi, Trần Tư Khải muốn làm gì Kim Lân?