Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 309




Vừa nhìn thấy vết thương kinh người kia, Tiêu Mộng lập tức sợ tới hít sâu một hơi.

Nước mắt bất giác rơi xuống.

Vết thương dài như thế, sâu như thế, khâu tận mấy mũi, vẫn còn có thể nhìn thấy máu thịt tím xanh.

Thật là đáng sợ!

Kim Lân ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Mộng ở bên cạnh nước mắt lã chã, anh ta liền cười với cô: “Không sao, hết đau lâu rồi, em đừng lo.”

Tiêu Mộng cắn môi, giọng hơi run: “Anh phải đau thế nào chứ…”

Kim Lân kìm lòng không được mà nắm lấy tay Tiêu Mộng, đặt trước ngực mình để cô cảm nhận trái tim đập thình thịch của anh ta, nói: “Có em ở bên cạnh tôi, tôi không đau chút nào.”

Tiêu Mộng sững sờ.

Bị một chàng trai đẹp trai tỏ tình nhiều lần, nói thẳng, nói khéo rằng thích cô, sao cô lại không rung động chứ?

Chỉ là… cô không có chút tình cảm nam nữ nào với anh ta mà thôi…

“Lân… Tôi… Xin lỗi… Tôi với anh…”



Dường như Kim Lân biết Tiêu Mộng muốn nói gì, lập tức chặn lời cô, nói: “Đừng nói nữa, Mộng, rất nhiều chuyện, không phải khuyên can là tác dụng. Được rồi, không phải công ty em còn có việc sao, tôi đưa em về.”

Kim Lân đưa Tiêu Mộng về công ty, duỗi tay, đỡ Tiêu Mộng nhảy xuống khỏi xe, Tiêu Mộng vừa ngẩng đầu liền sững sờ.

Chỉ thấy, Trần Tư Khải cao lớn đang đứng ở cửa công ty.

Anh ta đang hai tay chống hông, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Mày kiếm giương cao, hai mắt tràn đầy lửa giận.

Vẻ mặt hằm hằm sát khí không thể lại gần!

Rất nhiều nhân viên đều trốn ở góc khuất, không biết vì sao ông chủ của bọn họ đột nhiên lại đứng ở cửa.

Tiêu Mộng há miệng, bắt gặp ánh mắt của Trần Tư Khải, lập tức cô sợ tới chết cứng người.

Kim Lân thấy Trần Tư Khải, cũng hơi ngây người, sau đó, anh ta cười lạnh một tiếng.

Trần Tư Khải mím đôi môi mỏng, hơi xắn ống tay áo lên, sải bước đi về phía bọn họ.



Thình thịch… Trái tim của Tiêu Mộng lập tức sợ hãi đập loạn, thấy Trần Tư Khải lại gần, cô có loại dự cảm sắp chết tới nơi.

Trần Tư Khải hơi híp mắt lại, ánh mắt tỏa ra vẻ lạnh lùng khiến người khác sợ mất hồn.

Tiêu Mộng chỉ nhìn vào ánh mắt của anh ta đã sợ tới mức không chịu được mà hai chân run run.

Trần Tư Khải dịu dàng lại biến mất rồi sao?

Kim Lân chắn trước người Tiêu Mộng, cánh tay trái vẫn đang treo trên cổ, anh ta tiến lên một bước.

Hành động này của anh ta khiến Tiêu Mộng lập tức tỉnh táo lại.

Trời ơi, Kim Lân là người bệnh đó!

Vết thương ở cánh tay anh ta nghiêm trọng như thế, sao cô có thể để anh ta tiếp tục ngăn đòn cho cô chứ?

Thế nên, Tiêu Mộng chen lên, giang rộng cánh tay, chắn trước mặt Kim Lân, phồng má, lòng thầm nghĩ chết thì chết thôi.

Cô gào lên với Trần Tư Khải đang xông tới trước mặt: “Trần… Trần Tư Khải! Anh mà muốn đánh thì đánh tôi đi! Đừng đánh anh ấy!”

Khi nói, rõ ràng cô cực kỳ sợ hãi, giọng nói còn hơi run.