Tiêu Mộng bị câu hỏi đơn giản này làm cho đóng băng.
Ngủ ở đâu sao? Không lẽ phải nói rằng cô cũng không biết mình đã ngủ ở đâu nữa sao, dù sao cũng là ngủ ở một căn phòng tổng thống rất lớn ở một khách sạn rất lớn mà?
Hay là nói, hôm qua chị mày ngủ dưới thân của một người đàn ông lạ lẫm?
Tiêu Đình Nhiên khinh miệt nhìn bộ dang ngây ngốc này của chị gái mình, cô bĩu môi: “Hừ, không có bản lĩnh nói xạo thì đừng có đi học người ta làm chuyện xấu.”
“Chị, chị không có, không có làm chuyện xấu…”
Chỉ là làm sai một chuyện sau khi say thôi…
Hơn nữa còn phải ngậm đắng nuốt cay nữa kìa…. Ngôn Tình Tổng Tài
Vào mùa hoa tuổi mười tám, Tiêu Mộng xác định, cô đã mắc sai lầm vào cái đêm hoang đường sau kỳ tốt nghiệp trung học phổ thông rồi.
Tiêu Đình Nhiên lại liếc nhìn chị gái một cái, sau đó xù lông lên: “Sao mắt của chị giống y như con thỏ vậy, đỏ le đỏ lét? Chị mới khóc sao? Bị người ta bắt nạt hả?”
“Hả, không, không có! Chị không có bị bắt nạt gì hết!!” Giống như là bị giẫm phải đuôi vậy, Tiêu Mộng vội vàng trực tiếp phủ nhận.
Ngữ khí còn mang theo vài phần hoảng loạn và chột dạ nữa.
Tiêu Đình Nhiên cắn một miếng bánh: “Một bạn học nữ của chị gọi điện thoại tới xin phép cho chị, nói là chị đi nhà chị đó ngủ, chị đó là ai?”
Bạn học nữ nào?
“Ai?” Tiêu Mộng hoàn toàn ngơ ngác, cô cũng không biết là ai a!
“Kỳ lạ nha, chị ngủ ở nhà ai mà chị còn không biết đó là ai nữa?”
Tiêu Mộng cắn chặt răng, Tiêu Đình Nhiên chết tiệt, sao mà cô cứ cảm thấy con nhỏ này rất có tư chất trở thành thám tử thế nhỉ? Thật là biết cách thẩm vấn người khác a!
Là do mình quá ngốc, hay là do nha đầy này quá xảo quyệt vậy?
CHƯƠNG 3: TRAI BAO CHUYÊN NGHIỆP.
Tiêu Mộng bị câu hỏi đơn giản này làm cho đóng băng.
Ngủ ở đâu sao? Không lẽ phải nói rằng cô cũng không biết mình đã ngủ ở đâu nữa sao, dù sao cũng là ngủ ở một căn phòng tổng thống rất lớn ở một khách sạn rất lớn mà?
Hay là nói, hôm qua chị mày ngủ dưới thân của một người đàn ông lạ lẫm?
Tiêu Đình Nhiên khinh miệt nhìn bộ dang ngây ngốc này của chị gái mình, cô bĩu môi: “Hừ, không có bản lĩnh nói xạo thì đừng có đi học người ta làm chuyện xấu.”
“Chị, chị không có, không có làm chuyện xấu…”
Chỉ là làm sai một chuyện sau khi say thôi…
Hơn nữa còn phải ngậm đắng nuốt cay nữa kìa…
Vào mùa hoa tuổi mười tám, Tiêu Mộng xác định, cô đã mắc sai lầm vào cái đêm hoang đường sau kỳ tốt nghiệp trung học phổ thông rồi.
Tiêu Đình Nhiên lại liếc nhìn chị gái một cái, sau đó xù lông lên: “Sao mắt của chị giống y như con thỏ vậy, đỏ le đỏ lét? Chị mới khóc sao? Bị người ta bắt nạt hả?”
“Hả, không, không có! Chị không có bị bắt nạt gì hết!!” Giống như là bị giẫm phải đuôi vậy, Tiêu Mộng vội vàng trực tiếp phủ nhận.
Ngữ khí còn mang theo vài phần hoảng loạn và chột dạ nữa.
Tiêu Đình Nhiên cắn một miếng bánh: “Một bạn học nữ của chị gọi điện thoại tới xin phép cho chị, nói là chị đi nhà chị đó ngủ, chị đó là ai?”
Bạn học nữ nào?
“Ai?” Tiêu Mộng hoàn toàn ngơ ngác, cô cũng không biết là ai a!
“Kỳ lạ nha, chị ngủ ở nhà ai mà chị còn không biết đó là ai nữa?”
Tiêu Mộng cắn chặt răng, Tiêu Đình Nhiên chết tiệt, sao mà cô cứ cảm thấy con nhỏ này rất có tư chất trở thành thám tử thế nhỉ? Thật là biết cách thẩm vấn người khác a!
Là do mình quá ngốc, hay là do nha đầy này quá xảo quyệt vậy?
CHƯƠNG 3: TRAI BAO CHUYÊN NGHIỆP.
Tiêu Mộng bị câu hỏi đơn giản này làm cho đóng băng.
Ngủ ở đâu sao? Không lẽ phải nói rằng cô cũng không biết mình đã ngủ ở đâu nữa sao, dù sao cũng là ngủ ở một căn phòng tổng thống rất lớn ở một khách sạn rất lớn mà?
Hay là nói, hôm qua chị mày ngủ dưới thân của một người đàn ông lạ lẫm?
Tiêu Đình Nhiên khinh miệt nhìn bộ dang ngây ngốc này của chị gái mình, cô bĩu môi: “Hừ, không có bản lĩnh nói xạo thì đừng có đi học người ta làm chuyện xấu.”
“Chị, chị không có, không có làm chuyện xấu…”
Chỉ là làm sai một chuyện sau khi say thôi…
Hơn nữa còn phải ngậm đắng nuốt cay nữa kìa…
Vào mùa hoa tuổi mười tám, Tiêu Mộng xác định, cô đã mắc sai lầm vào cái đêm hoang đường sau kỳ tốt nghiệp trung học phổ thông rồi.
Tiêu Đình Nhiên lại liếc nhìn chị gái một cái, sau đó xù lông lên: “Sao mắt của chị giống y như con thỏ vậy, đỏ le đỏ lét? Chị mới khóc sao? Bị người ta bắt nạt hả?”
“Hả, không, không có! Chị không có bị bắt nạt gì hết!!” Giống như là bị giẫm phải đuôi vậy, Tiêu Mộng vội vàng trực tiếp phủ nhận.
Ngữ khí còn mang theo vài phần hoảng loạn và chột dạ nữa.
Tiêu Đình Nhiên cắn một miếng bánh: “Một bạn học nữ của chị gọi điện thoại tới xin phép cho chị, nói là chị đi nhà chị đó ngủ, chị đó là ai?”
Bạn học nữ nào?
“Ai?” Tiêu Mộng hoàn toàn ngơ ngác, cô cũng không biết là ai a!
“Kỳ lạ nha, chị ngủ ở nhà ai mà chị còn không biết đó là ai nữa?”
Tiêu Mộng cắn chặt răng, Tiêu Đình Nhiên chết tiệt, sao mà cô cứ cảm thấy con nhỏ này rất có tư chất trở thành thám tử thế nhỉ? Thật là biết cách thẩm vấn người khác a!
Là do mình quá ngốc, hay là do nha đầy này quá xảo quyệt vậy?