Thở hồng hộc không ra hơi.
Ngọn đèn đường cao cao ở đầu ngõ không tính là rất sáng, vì đã lâu rồi, bóng đèn đã cũ, tỏa ra ánh sáng hơi ám vàng.
Dưới vòm sáng là một chiếc xe việt dã uy vũ.
Mà bên cạnh xe, Trần Tư Khải đứng đó, anh ta đút một tay vào túi quần, duỗi đôi chân dài về phía trước, một tay kẹp điếu thuốc, từ từ hít một hơi.
Hôm nay làm việc quá mệt, hút thuốc giải tỏa.
“Tổng… Tổng giám đốc Trần, anh đến thật à?”
Tiêu Mộng vỗ ngực, thở dốc.
ĐM! Cái tên Trần Tư Khải này thật sự đẹp trai quá thể quá đáng, khuôn mặt đẹp trai kia khiến người ta chỉ muốn chảy nước miếng.
Thật sự không dám tin, Tiêu Mộng cô lại có thể vớ được tên đàn ông đẹp trai tới như này… có chút giống truyện cổ tích.
Trần Tư Khải hơi xoay người lại, lập tức vứt điếu thuốc đi, mặc dù mới chỉ hút được có một nửa.
“Tới rồi à, không phải đã nói sẽ tới thăm em rồi sao, đương nhiên là phải tới.” Trần Tư Khải tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Tiêu Mộng, duỗi tay, xoa tóc cô.
Tiêu Mộng sợ hãi cúi đầu, rụt cổ lại.
Cô nhăn mũi, một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người Trần Tư Khải bay tới, mùi hương thanh mát chuyên thuộc về anh ta bao quanh người cô.
Trần Tư Khải híp mắt lại, nhìn cô gái trước mặt, buồn cười.
Cô mặc cái gì đây? Cô mặc quần áo ở nhà sao?
Áo hai dây màu lam nhạt, chiếc quần đùi viền hoa có cùng hoa văn, để lộ ra bờ vai trắng như tuyết, lộ ra chiếc đùi trắng nõn.
Cô trắng trẻo như một chú lợn con sạch sẽ.
Anh ta biết, da của cô cực kỳ trắng, đặc biệt là… khi lột sạch, nằm trên giường, lại càng rõ hơn vẻ ửng hồng nõn nà, cực kỳ xinh đẹp.
Hơi nghĩ như thế, Trần Tư Khải đã hơi nóng lên, bụng dưới cũng trướng hơn một chút, một ngọn lửa từ từ cháy lên.
Trần Tư Khải đột nhiên cúi người xuống, vóc người gần 1m9 của anh ta, cúi người xuống, hạ ngang tầm mắt với Tiêu Mộng.
Khuôn mặt đẹp trai tiến lại gần mặt cô, khiến Tiêu Mộng nhất thời không biết hít thở ra sao.
Ôi trời, đôi mắt của anh ta thật mê người.
Còn đôi môi của anh ta nữa, môi mỏng, đỏ hồng, rất gợi cảm.
“Anh… Anh làm gì thế?”
Trần Tư Khải cười gian manh: “Cho tôi ăn mấy miếng táo của em, có được không?”
“Cái gì? Anh nói cái gì?” Tiêu Mộng tưởng là mình nghe nhầm, Trần Tư Khải nói táo gì cơ?
Trần Tư Khải hơi há miệng, khi Tiêu Mộng đang trợn mắt há miệng, rộp một tiếng, anh ta cắn một miếng lên quả táo trong tay Tiêu Mộng.
(⊙_⊙) Tiêu Mộng nhìn quả táo trong tay mình, rồi lại nhìn Tràn Tư Khải thưởng thức hương vị, suýt chút nữa ngất đi!
Trời ơi, đất ơi, giết cô đi!