“Em nói xem?” Giọng nói trầm ổn của Trần Tư Khải vang lên.
“À, à, là anh à, tổng giám đốc Trần.” Tiêu Mộng hơi căng thẳng.
Cụ thể vì sao nghe thấy giọng nói của Trần Tư Khải liền căng thẳng như thế, cô cũng không biết được.
Đó là một loại căng thẳng… lén lút gặp tình nhân sau lưng chồng…
Trần Tư Khải vừa ra hoàn thành vài cuộc họp, nhận lấy ly trà đặc mà thư ký tùy thân Tố Chân đưa tới, Trần Tư Khải hơi gật đầu với chị Tố Chân, đương nhiên cô ta hiểu là có ý gì, lập tức nhẹ nhàng rời khỏi phòng trà nước, đóng cửa lại.
Lúc này Trần Tư Khải mới hít vào một hơi, hỏi: “Nhóc Mộng, em đang ở đâu đó?”
Mắt Tiêu Mộng khẽ đảo, hơi lắp bắp: “Tôi… Tôi à… Tôi và Nhạn đang đi chơi. Có chuyện gì sao?”
Trần Tư Khải hơi nhíu mày.
Cô nhóc này, ngốc như thế mà còn muốn nói dối?
Anh ta đã nhận được tin tức của cấp dưới, lúc này cô đang gặp mặt tên đàn anh gì đó ở quán cà phê chỗ góc đường nhà cô.
Vậy mà cô không dám thừa nhận!
Không tức giận, vậy mà Trần Tư Khải lại thấy hơi vui.
Cô nhóc này, có phải đã hiểu phải kiêng kỵ anh ta rồi không?
Điều này chứng tỏ cô đã bắt đầu có chút giác ngộ khi làm người phụ nữ của anh ta rồi.
“Không sao, chỉ là muốn nghe thấy giọng em, xóa bớt sự mệt mỏi khi họp quá lâu.” Trần Tư Khải khẽ nói, hớp một ngụm trà.
Tiêu Mộng méo mặt.
Không phải chứ? Cái tên Trần gấu xấu xa này làm việc bận rộn hơn cả máy móc, vậy mà còn có thời gian để ý tới cô?
Thế nhưng… cái câu “muốn nghe thấy giọng em” này, khiến người ta thật cảm động.
“Ừ, để ý nghỉ ngơi, đừng mệt quá.” Tiêu Mộng mềm lòng, nói một câu.
Trần Tư Khải không nhịn được mà bật cười, cười như đóa hoa mùa xuân rực rỡ, cực kỳ đẹp trai: “Hahaha, được, nghe lời em. Nếu tối mà rảnh, tôi tới ngõ nhà em thăm em.”
“Á? Cái gì?” Tiêu Mộng giật mình, mở to mắt, hít vào một hơi.
“Ừ, cứ thế nhá, tới lúc đó nghe máy tôi gọi là được.”
Trần Tư Khải ngắt máy, uống ngụm trà, chị Tố Chân bên kia đã gõ cửa, nghiêng người ngó vào, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Trần, buổi họp sắp tiếp tục rồi…”
“Ừ, đi.” Trần Tư Khải cất điện thoại đi, đứng lên, đi ra ngoài.
Thật ra, anh ta thật sự rất bận, rất mệt, hôm nay cực kỳ nhiều việc, lại vì buổi sáng không tới công ty nên chậm trễ mất nửa ngày, bây giờ công việc đã chồng chất tới tận giờ ăn tối.
Gọi điện thoại cho Tiêu Mộng, thật sự là hành động vô thức, không có lý do, chỉ là muốn nghe giọng của cô.
Cô và cái tên đàn anh Mạc gì đó… Trần Tư Khải ngồi vào vị trí trong phòng họp, vẫn không khỏi hơi phân tâm.
Không nhịn được mà nhíu mày.
Cái tên đàn anh gì đó của cô chắc là không đáng để ý.
Tiêu Mộng ngắt máy, phát hiện Mạc Sùng Dương và Lam Nhạn đều đang ngạc nhiên nhìn mình.