“Con người tôi không thích làm việc đầu voi đuôi chuột, việc cần chịu trách nhiệm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Đi thôi.”
Trần Tư Khải nắm lấy tay Tiêu Mộng, từ từ xuống tầng.
Anh ta đi mấy bước liền quay đầu cười xán lạnh với cô, sự dịu dàng kia thật sự không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Khang Tử đứng ở cửa, lặng lẽ thấy cậu chủ như này, anh ta không khỏi giật giật khóe môi.
Chết mất, đây nào có phải tác phong của cậu chủ?
Dịu dàng chết mất.
Không biết cậu chủ lại tính toán gì đây?
Tiêu Mộng nhìn phòng khách rộng lớn, đột nhiên nhớ tới người tên Phương Ý Hàm tối qua.
“Đúng rồi, người phụ nữ đánh tôi tối qua, cô ta sao rồi?”
Trần Tư Khải không khỏi khẽ cau mày.
Thế nhưng anh ta vẫn luôn giỏi giấu diếm cảm xúc, bình thản nở nụ cười, chầm chậm nói: “À, cô ta à, đương nhiên là an toàn tiễn về nhà. Sao thế, em muốn gặp cô ta sao?”
“Gặp cô ta? Đương nhiên không phải. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thế thôi.”
Tiêu Mộng lại không sợ chết mà hỏi: “Cậu Kim Kim Lân thế nào rồi? Cánh tay anh ta bị thương vì tôi đó.” .
||||| Truyện đề cử: Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi |||||
Mặt của Trần Tư Khải lập tức đen lại, cực kỳ âm trầm!
Khang Tử cách đó không xa cũng không khỏi lạnh tới mức cả người run lên.
Cái cô Tiêu Mộng này thật sự là nói mà không nghĩ, cái gì không nên nhắc thì lại cứ nhắc.
Chắc là cô không biết, trưa hôm nay cậu chủ còn cố ý tới bệnh viện ra oai một lượt.
Chắc chắn cậu chủ sẽ nổi trận lôi đình… Thế nhưng, khiến Khang Tử ngạc nhiên là, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Trần Tư Khải đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Khẽ cười như gió mùa xuân: “Lân à, không sao, trưa nay tôi có tới thăm cậu ấy, vết thương không đáng ngại, có cần chúng ta cùng đi thăm cậu ấy không?”
Khóe môi Tiêu Mộng giật giật.
Không phải chứ? Thay đổi quá nhanh đi?
Người này còn là Trần gấu xấu xa tối qua ép cô thề phải tránh xa Kim Lân sao?
Anh ta không bị sét đánh đấy chứ, sao đột nhiên lại trở nên khác lạ thế này?
“Anh không để ý tôi và cậu Kim gặp nhau sao?”
Tiêu Mộng cẩn thận hỏi, lén lút đánh giá bên mặt đẹp trai của Trần Tư Khải.
Bàn tay nắm lấy tay Tiêu Mộng hơi siết chặt.
“Đương nhiên là không để ý.” Trần Tư Khải quay mặt lại, híp đôi mắt báo săn, bổ sung: “Đương nhiên, phải là chúng ta đi cùng nhau.”
Biết ngay mà, biết ngay là cá sấu sẽ không có lòng tốt mà, hai người bọn họ cùng nhau đi thăm cậu Kim thì giống như đi ra oai với người ta vậy, cho dù cô không thích cậu Kim, thế nhưng người ta cũng là ân nhân cứu mạng cô, cũng không thể đi kích thích người ta được.