Trần Tư Khải hừ lạnh, đột nhiên ôm Tiêu Mộng lên.
“A…” Tiêu Mộng lơ lửng trong không khí, sợ gần chết.
Rầm! Trần Tư Khải đạp mạnh cửa nhà tắm, đặt cô lên thành bồn tắm, rồi anh ta xả van nước ấm.
Ào ào… Tiếng nước chảy vang lên trong phòng.
Tiêu Mộng ngồi trên thành bồn tắm khá cao, muốn nhảy xuống nhưng lại sợ bị trượt ngã.
Trần Tư Khải dựa lại, tách hai chân cô ta, đặt hai bên eo mình.
Ầm… Mặt Tiêu mộng đột nhiên đỏ bừng.
Cô không có mảnh vải che thân đó!
Cô tách hai chân ra như này… Nơi thần bí xấu hổ nhất kia… rộng mở.
Tiêu Mộng muốn rụt chân lại, tiếc rằng, người anh ta chui vào, tiếp đó, lồng ngực rắn rỏi kia cũng đè xuống. Bàn tay, trực tiếp đặt trên ngực cô, chăm chú nhìn Tiêu Mộng, nói: “Cởi quần áo cho tôi.”
Tiêu Mộng xấu hổ tới mức không ngẩng đầu lên nổi.
Nào có ai xử lý người khác như này chứ?
Cơ thể bị anh ta trêu chọc, lại còn phải xấu hổ cởi quần áo cho anh ta?
Tiêu Mộng không dám chậm trễ, cô thật sự sợ Trần Tư Khải xử cô tới chết, cô nhanh chóng đưa tay ra, run rẩu cởi đồ cho anh ta.
Trần Tư Khải hơi hất cằm lên, híp mắt lại, ánh mắt lướt dọc lên xuống nhìn cơ thể Tiêu Mộng.
Thật đẹp!
Cơ thể của cô giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh tế!
Lồi lõm tinh tế, đường cong xinh đẹp.
Nơi nên cong, thì cong lên rõ ràng.
Nơi nên thon gọng, thì không đủ một vòng ôm.
Nơi nên béo, thì đầy đặn… Trần Tư Khải cúi mắt, nhìn về giữa hai chân Tiêu Mộng.
Giữa cỏ xanh rậm rạp, hồng phấn yêu kiều, quyến rũ không gì tả nổi!
Hồng hộc… Vì cái liếc mắt này, cả người Trần Tư Khải nóng bừng.
Tiêu Mộng… Năng lực giỏi nhất của em, chính là, trêu chọc trái tim tôi!
Trần Tư Khải lửa cháy bừng bừng, lực tay cũng mạnh hơn, nắn bóp nơi đầy đặn kia.
Tiêu Mộng không khỏi rên lên một tiếng, cắn răng, nhịn xuống sự khô nóng trong cơ thể, tiếp tục cởi đồ cho Trần Tư Khải.
Cơ thể tráng kiện lộ ra, Tiêu Mộng không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Cô thật là đáng chết, sao mà nhìn thân thể cái tên xấu xa này lại không nhịn được mà chảy nước miếng chứ?
Quá chuẩn!
Trần Tư Khải hít sâu một hơi, nhịn xuống từng đợt lửa nóng trào dâng, nói: “Hôn tôi.”
“Hả?” Tiêu Mộng trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải cũng âm trầm cúi nhìn cô.
“Cần tôi nói lại lần nữa sao?”