Ô!… Trần Tư Khải gầm nhẹ.
Đáng chết… Cô nhóc thối này, cô đang quyến rũ anh ta sao?
Không biết rằng anh ta không thể tự kiềm chế trước mặt cô sao?
Liền nghe thấy bên tai vang lên tiếng khóc như cừu non của Tiêu Mộng: “Tổng giám đốc Trần… Huhuhu, anh mà muốn đánh thì đánh tôi ít mấy cái… Huhu, đánh mông là được rồi, chỗ đó chịu được đòn hơn một chút… Huhuhu…”
Trần Tư Khải nghe thấy câu này thì suýt chút nữa bật cười.
Cô nhóc ngốc này, lẽ nào cô thật sự cho rằng anh ta sẽ nỡ đánh cô sao?
Rầm! Chân Trần Tư Khải đá cửa phòng ngủ ra.
Đặt Tiêu Mộng lên tấm thảm mềm mại, anh ta thì ngồi lên sofa gần đó, vắt chân chéo ngũ, lạnh lùng nói: “Cởi quần áo cho tôi.”
“A!” (⊙_⊙) Tiêu Mộng giật mình.
Không phải muốn đánh cô, muốn tính sổ với cô sao? Vì sao lại phải cởi quần áo cho anh ta chứ?
Tiêu Mộng ngồi trên thảm, mù mờ không hiểu sao, ngơ ngác hỏi: “Vì sao phải cởi quần áo cho anh chứ?”
“Hầu hạ tôi.”
“Vì sao?” Cô cũng không phải người giúp việc của anh ta, dựa vào đâu mà phải hầu hạ anh ta chứ?
Mãi cho tới giờ Tiêu Mộng vẫn chưa hiểu, “hầu hạ” mà Trần Tư Khải nói là hầu hạ cái gì.
Trần Tư Khải như cười mà như không cười nhìn Tiêu Mộng, đôi môi hồng xán lạn, cực kỳ mê người: “Tiêu Mộng, tối nay em chọc giận tôi, đến giờ em còn không biết nịnh nọt tôi sao? Nghĩ tới chó ngao Tây Tạng dưới tầng, em cũng tự giác chút đi chứ.”
Chó ngao Tây Tạng!
Tiêu Mộng trợn tròn mắt, cắn môi.
Huhuhu, có ý gì chứ? Nếu không phục vụ anh ta tử tế như hầu hạ hoàng đế thì anh ta sẽ để chó ngao Tây Tạng hôn cô sao?
Cả người cô run lên bần bật.
“Vậy, có phải là tôi nịnh anh thì anh sẽ không giận nữa, sẽ cho người đưa tôi về nhà không?”
Trần Tư Khải híp mắt lại, chăm chú nhìn đôi mắt ngây thơ của Tiêu Mộng, anh ta buồn cười.
Haha, cô nhóc này thú vị thật, cô đã bị anh ta bắt vào phòng ngủ rồi, vậy mà cô còn nghĩ rằng cô có thể bình yên đi ra sao?
Về nhà? Hừ, nằm mơ đi.
“Xem tình hình đã.”
Xem tình hình? Vậy là chưa chắc?
Tiêu Mộng phồng má, mặt nhăn lại, không vui nói: “Vậy tôi không nghe lời anh. Nếu vất vả hầu hạ anh xong, anh vẫn vứt tôi cho chó ngao Tây Tạng thì làm sao? Vậy không phải là tôi làm không công sao? Hơn nữa, Trần Tư Khải, dựa vào đâu mà anh lại phạt tôi như thế? Tôi làm sai chỗ nào? Bây giờ tôi còn không biết tôi sai ở đâu!”
Trần Tư Khải đột nhiên hít thở hơi nặng nề.
Vất vả hầu hạ anh ta? Cô vất vả hầu hạ anh ta thế nào chứ?
Sẽ cởi sạch quần áo anh ta, hôn toàn thân anh ta, đặc biệt là vỗ về… chỗ đó của anh ta sao?
Hay là tự lột sạch sẽ, nằm lên giường, làm mấy động tác cực kỳ lẳng lơ để quyến rũ anh ta?
Nghĩ linh tinh như thế, Trần Tư Khải cảm thấy không thể thở nổi nữa, nơi lồng ngực bừng lên một ngọn lửa.
Nếu cô nhóc này thật sự làm như thế, anh ta đảm bảo, anh ta sẽ ném bỏ hết lực tự kiềm chế, sẽ khiến cô ba ngày không xuống được giường!