Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 250




Dù sao, cô ta vừa nghe một lúc cũng hiểu được đại khái.

Chắc là cô gái này là một người phụ nữ mà Tư Khải chơi bời ở bên ngoài, nhưng rất không biết tự lượng sức mình, vậy mà còn dám lăng nhăng, đại khái là dính cả lấy Kim Lân.

Tư Khải bắt cô ta tới, khí thế hung dữ quát cô ta, đó là vì tức giận.

Cảm giác bị cắm sừng, chắc chắn là cực kỳ tức giận.

Hahaha, người đàn ông có thân phận như Tư Khải, cho dù không để ý phụ nữ lăng nhăng, nhưng đó cũng là một loại nhục nhã tôn nghiêm của bọn họ.

Thấy hôm nay Tư Khải tức giận như thế… quả thật chính là núi lửa bùng phát, còn chưa từng thấy anh ta tức giận như này bao giờ.

Không biết có phải cô gái này không có não hay không, khi Tư Khải nóng nảy như này mà lại còn dám nói ra những lời thêm dầu vào lửa như thế, lại còn dám lấy đồ ném Tư Khải, cô coi ba chữ Trần Tư Khải là không khí sao?

Cô gái này, haha, chết chắc rồi!

Bây giờ, cô ta khoan khái dạy dỗ cô ta thay Tư Khải, rõ ràng là đứng cùng chiến tuyến với Tư Khải, nhất định Tư Khải sẽ rất vui.

Nghĩ như thế, vẻ mặt Phương Ý Hàm càng thêm đắc ý.

Trần Tư Khải đi tới bên người Tiêu Mộng, không hề nhìn Phương Ý Hàm, kéo tay Tiêu Mộng ra, cúi đầu, kiểm tra mặt cô.

Đáng chết, cái cô Phương Ý Hàm này muốn đi gặp Diêm Vương hay sao? Vậy mà cô ta lại dám đánh Tiêu Mộng, hơn nữa còn đánh mạnh như thế! Nhìn khuôn mặt này xem, năm vết dấu tay rõ ràng… Trần Tư Khải thầm nghiến răng, nhưng vẫn nhịn không được mà thấp giọng hỏi Tiêu Mộng: “Nhổ miếng nước bọt để tôi xem xem răng em có làm sao không.”



(⊙_⊙) Phương Ý Hàm bị câu nói dịu dàng đột ngột này của Trần Tư Khải dọa cho giật mình.

Lúc này, người phụ nữ này đã đạp lên tôn nghiêm của Trần Tư Khải, vậy mà anh ta còn quan tâm xem răng cô có bị lung lay hay không!

Nước mắt Tiêu Mộng lã chã rơi xuống, giằng cánh tay ra, tức giận nói: “Không cần anh lo! Vợ chồng hai người phối hợp thật tốt, một người quát tôi, một người đánh tôi, tôi không thèm để ý tới anh nữa, buông tôi ra, để tôi đi!”

Trần Tư Khải mới không buông Tiêu Mộng ra, vẫn ngây ngốc nhìn mặt Tiêu Mộng, nói: “Khang Tử, hòm thuốc, túi đá, thuốc tiêu viêm giảm sưng.”

Khang Tử đã sớm ôm cửa ngốc người, nghe thấy Trần Tư Khải gọi mình, vội vàng đáp: “Vâng!”

Da mặt Phương Ý Hàm bắt đầu không tự chủ mà co giật, cô ta híp mắt lại, không dám tin nhìn dáng vẻ đột nhiên hạ mình của Trần Tư Khải.

Da mặt Phương Ý Hàm bắt đầu không tự chủ mà co giật, cô ta híp mắt lại, không dám tin nhìn dáng vẻ đột nhiên hạ mình của Trần Tư Khải.

“Tư Khải, loại phụ nữ không biết trời cao đất dày như này, anh cần gì phải quan tâm cô ta như thế chứ? Nếu cô ta đã lăng nhăng, không biết trân trọng anh, anh dứt khoát trừng phạt cô ta thật nặng, sau đó vứt đi như rẻ rách! Anh nhìn xem, vừa rồi cô ta ăn nói với anh như nào, em còn chưa từng thấy có người nào dám nói chuyện kiểu đó với anh, xem anh giận kìa, vậy mà còn dám lấy đồ ném anh, thật sự là coi trời bằng vung, Tư Khải…”

Cuối cùng Trần Tư Khải cũng quát to, âm trầm áp tới: “Phương Ý Hàm! Ai cho phép cô động vào cô ấy? Cô ấy có giết tôi, cô cũng không có tư cách đánh cô ấy!”

Ù ù… Phương Ý Hàm nghe những lời Trần Tư Khải nói, ngạc nhiên ngây người, đầu óc ù cạc cạc.

Tình huống gì đây? Chuyện là như nào đây?

Không thể nào!