Thường ngày căn biệt thự này quá yên tĩnh, vốn dĩ đã ít chủ, lại thêm người chủ trầm mặc kiệm lời như Trần Tư Khải, phần lớn thời gian căn biệt thự đều yên tĩnh như khe núi.
Nhưng bây giờ… đột nhiên, cậu chủ gầm lên, tiếng gầm trăm năm mới thấy một lần, chuyện này khiến cả đám người giúp việc đều giật mình sợ hãi, thậm chí có người chạy từ trong bếp ra, nép người bên tường nhìn trộm.
Phương Ý Hàm cũng bị tiếng gầm mất tư thái này của Trần Tư Khải làm cho giật mình.
Cô ta sững sờ một lát, sau đó mới tìm lại được tư thái xinh đẹp nhã nhặn của cô chủ nhà giàu.
*** Tiêu Mộng nghe Trần Tư Khải gầm lên, chỉ chớp chớp mắt, môi khẽ run, cực kỳ ấm ức nói: “Ai quyến rũ anh ta chứ? Ai quyến rũ Kim Lân chứ? Tôi không có! Không có, không có, không có!”
“Em quyến rũ cậu Kim mê đắm thần hồn điên đảo thì em sẽ có cảm giác thành tựu sao? Em sẽ vui vẻ sao? Em cảm thấy em rất tài giỏi sao?”
Trần Tư Khải đột nhiên bắn một tràng như súng liên thanh, trợn mắt nhướng mày, cực kỳ hung dữ.
Vừa nói, anh ta vừa tức tới mức trực tiếp cởi áo ngoài ra, ném mạnh xuống đất.
“Tôi không có… Tôi đã nói là tôi không có… Lúc đầu là anh ta theo đuổi tôi, muốn tôi làm bạn gái của anh ta, tôi vẫn chưa có đồng ý, anh ta bám riết không thôi, thật thật sự không có bày tỏ gì với anh ta cả…”
“Vậy vì sao em lại giấu tôi mãi? Hử? Vì sao lại giấu tôi chuyện em quen Kim Lân?”
“Anh cũng không có hỏi tôi, tôi nào có biết hai người quen nhau, anh từng hỏi tôi sao?”
“Tóm lại, Tiêu Mộng, em chính là muốn lén lút qua lại với Kim Lân, em muốn tư thông với Kim Lân sau lưng tôi! Có đúng không?”
“Không đúng, không đúng! Không phải như anh nói!”
“Vậy thì là như nào? Nếu không phải vừa khéo hôm nay tôi cũng ở đó, có phải em sẽ trực tiếp thành đôi thành cặp với Kim Lân đúng không? Nhận lời chúc phúc của tất cả bạn bè? Hử? ĐM, vậy mà em còn hôn cậu ta!”
Nghĩ tới chuyện Kim Lân và Tiêu Mộng hôn nhau, Trần Tư Khải liền muốn giết người.
Trong đầu lại nhớ tới cảnh Kim Lân hôn lên mặt cô, nồng nhiệt hôn cô, Trần Tư Khải liền bừng bừng lửa giận, muốn túm lấy Tiêu Mộng đánh cho một trận, nhưng lại không nỡ, lửa giận không biết trút đi đâu, anh ta xoay người lại, hất hết đèn cổ trên bàn xuống đất! Choang!
Chiếc đèn lập tức vỡ vụn.
Vẫn còn chưa hết giận, anh ta lại cầm điện thoại bàn lên, rút dây kết nối, đập về phía cửa sổ sát đất.
Choang! Lại một tiếng vỡ giòn tan.
Đám người giúp việc đều sợ ngây người, bị một loạt hành vi điên cuồng này dọa cho sợ lùi về phía sau..
Phương Ý Hàm cũng sợ tới run lên.
“Có biết bây giờ tôi muốn làm gì không? Tôi… muốn… giết… người! Tiêu Mộng, em giỏi lắm, em chọc cho tôi muốn giết chết Kim Lân, muốn giết chết em!”
Trần Tư Khải nắm lấy tóc mình, điên cuồng gầm lên.
Tiêu Mộng cũng sợ ngây người, miệng há chữ O, sau đó, cô đột nhiên nghĩ thông suốt, chết thì chết! Chết cũng phải chết cho rõ ràng!
Cô bám lấy sofa đứng lên, hất cằm, nhìn chằm chằm vào Trần Tư Khải đang điên cuồng, nói: “Giết người? Anh giết đi! Giết đi, giết đi, giết đi! Anh giết tôi đây này! Anh bóp gãy cổ tôi này! Anh chặt đầu tôi đi! Có được không? Mẹ nó chứ, tôi nhịn anh đủ rồi! Anh tính là cái quái gì chứ, dựa vào đâu mà anh nổi nóng với tôi như này? Anh là gì của tôi hả? Anh là chồng tôi sao? Anh là ba tôi hả? Anh chả là gì chả! Dựa vào đâu mà anh quản đời sống cá nhân của tôi? Cho dù tôi quyến rũ Kim Lân thì đã sao?
Liên quan gì tới anh? Anh cũng không phải là bạn trai của tôi! Anh quản được tôi chắc? Tôi còn quyến rũ đàn ông nữa đấy, không chỉ có Kim Lân, tôi còn quyến rũ một, hai, ba, bốn, năm, sáu,… vô số tên đàn ông đấy! Nhiều lắm! Tôi đã lên giường với vô số đàn ông, rồi sao?
Liên quan mẹ gì tới tổng giám đốc Trần nhà anh? Thật là, cái người này, quá coi trọng bản thân mình rồi! Anh quát được tôi sao?”