“Ừm?” Trần Tư Khải hơi nhíu mày.
Anna mà cũng bịa đặt lung tung như vậy sao?
Anh nói đêm nay sẽ ở lại chỗ của cô ta khi nào chứ?
Chỉ vì, để có thể nói chi tiết hơn về sự hợp tác giữa hai bên, nên anh đã hẹn đi ăn tối nay để bàn chuyện công việc, thuận tiện xác thực chi tiết một vài vấn đề hợp tác thôi.
Mafia Ý… Xưa nay là ông hoàng của các tổ chức ngầm ở Châu Âu.
Đầu tư vào súng ống đạn dược để trục lợi, nhận ám sát giá trên trời, giao dịch số lượng lớn ma tuý… Đều là sở trường của Mafia.
Đương nhiên hợp tác với họ, có ý nghĩa to lớn đối với sự phát triển của Chính Hổ Đường.
Anna là người phụ nữ duy nhất nắm quyền trong Mafia, rất được cưng chiều, cũng rất có năng lực, truyền ngôn, có tin đồn cô ta có thể giết chín tên sát thủ đã ám sát cô bằng tay không.
Cho dù Anna có ý gì, bên phía Trần Tư Khải không thể khinh thường vị đối tác này.
Trần Tư Khải sờ lên cái đầu xù của Tiêu Mộng, nhẹ giọng hỏi: “Bữa tối em muốn ăn gì?”
Hai mắt Tiêu Mộng lập tức tỏa ánh sáng: “Anh không đi ăn cùng Anna sao?”
“Anh có đi. Anh chỉ hỏi xem em muốn ăn gì, để nói với Khang Tử đi chuẩn bị cho em.”
Trái tim Tiêu Mộng lập tức giống như một chiếc khinh khí cầu bị kim chọc thủng rồi xì hơi.
Quả nhiên, Anna không nói sai, đúng là Trần gấu xa đi hẹn hò với cô ta, xem ra tối nay anh muốn ngủ với người phụ nữ đó.
Từng đợt
“Em sao vậy? Sao mặt nhăn nhó thế?”
Trần Tư Khải trêu chọc Tiêu Mộng.
Thật ra anh đang chờ mong Tiêu Mộng sẽ nói với anh: Tư Khải, tôi không muốn anh đi ăn cùng Anna đâu, anh đừng đi!
Chỉ cần cô nói một câu… Chỉ cần cô nói một câu như vậy…
Anh sẽ thật sự không đi nữa…
Tiêu Mộng sờ đầu, thở dài, che dấu vẻ không vui của mình, nhe răng cười một tiếng, “Không có gì, tôi đang suy nghĩ, anh ra ngoài ăn cơm, có phải tôi và Khang Tử sẽ có thể chuẩn bị đồ nướng, ha ha, đặt một cái giá đỡ ở cửa ra vào rồi nướng các loại thịt thỏ hay thịt gà, nhất định sẽ không tệ. Sau đó rải một ít hành và bột tiêu cay, oa, nhất định sẽ rất ngon. Sếp Trần, anh mau đi đi, không cần quan tâm đến chúng tôi đâu, anh ăn ngon uống ngon chơi vui nhé.”
Trần Tư Khải sầm mặt xuống, nụ cười xán lạn của Tiêu Mộng làm cho đau mắt.
Nếu như đổi lại là đàn anh Mạc Sùng Dương của cô… Thì có lẽ cô đã sớm bổ nhào qua, vừa khóc vừa gào không cho đi.
Mà bây giờ thì rất tốt, cô còn ước gì anh đi đi.
Tốt tốt tốt! Tiêu Mộng, em đối xử với tội thực sự là… Quá… Quá độc ác!
Trần Tư Khải tự giễu cười một tiếng, rồi vỗ tay, đứng lên nói: “Vậy được! Em và Khang Tử tự xử lý đi. Khang Tử, cậu ở nhà trông nhà đi. Tôi đi ăn bữa cơm với Anna.”
Khang Tử lập tức đứng lên đáp: “Vâng, cậu chủ! Cậu chủ… Ban đêm anh có về không?”
Trần Tư Khải lập tức dời ánh mắt về phía Tiêu Mộng, trong lòng Tiêu Mộng cũng trở nên hồi hộp vì vấn đề của Khang Tử, nhưng cô vẫn cắn môi, giả bộ như không có chuyện gì.