Gió buổi tối nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo chút se lạnh, thổi vào những chiếc lá trong rừng.
Xung quanh là cây xanh rậm rạp, tựa như vào lúc này, trên thế giới chỉ còn hai người họ.
Anh trắng trẻo, tao nhã, còn cô hồng hào, nhỏ nhắn.
Trần Tư Khải hơi cúi đầu để cô không phải với, ánh mắt rực lửa nhìn Tiêu Mộng thật sâu.
Ánh mắt đó rất thâm thuý, phức tạp, như có hai tầng lửa băng.
Tôi nên đối xử với em thế nào đây? Làm thế nào mới ổn đây?
Trần Tư Khải khẽ thở dài trong lòng.
Tiêu Mộng cố hết sức phục vụ vị cao thủ võ thuật này, lau mồ hôi cho anh rất nghiêm túc.
Đang lau cô chợt dừng lại.
“Này, sao anh lại nhìn tôi với ánh mắt này? Trên mặt tôi có phân chim à?”
Anh nhìn chằm chằm cô như vậy rất đáng sợ đó!
Trần Tư Khải vẫn im lặng, cúi xuống nhìn thẳng vào cô.
Tiêu Mộng giơ tay lên lau mặt: “Thật sự có phân chim sao?”
Lúc này khuôn mặt tuấn tú đột nhiên áp xuống.
Hông Tiêu Mộng bị một cánh tay mạnh mẽ siết chặt, người cô bị đẩy mạnh về phía trước, áp sát vào bụng dưới rắn chắc của anh.
Còn môi cô đã bị đôi môi mỏng của anh chặn lại.
“Ưm ưm…”
Tiêu Mộng mở to mắt, đầu óc choáng váng.
Lau mồ hôi mà cũng có cảnh hôn được… Bàn tay đang giơ lên của cô vẫn cứng đờ giữa không trung.
Sau đó chiếc khăn lông nhẹ nhàng trượt xuống thảm cỏ.
Khang Tử và những người khác đứng cách đó không xa, hờ hững nhìn tất cả những điều này.
Khang Tử hơi nheo mắt, thở hắt ra.
“Anh Khang… Anh nói xem…” Một tên ghé tới, không sợ chết nhỏ giọng bảo: “Anh Khang, anh nói xem có phải cậu chủ của chúng ta đã yêu cô gái này rồi không? Chậc chậc chậc, nhìn rất lãng mạn đấy.”
Khang Tử hất tay về phía sau, vỗ vào trán tên kia.
Sau đó hung dữ bảo: “Nói lắm thế, muốn chết à? Cậu chủ nghĩ thế nào, chúng ta có thể quan tâm à?”
“Vâng vâng vâng…”
Tên đó gật đầu lia lịa, khom người cúi đầu.
Mà Khang Tử nhìn hai người đang ôm hôn nhau trong rừng sâu, lòng anh ta chùng xuống.
Nếu cậu chủ… thật sự có thể thật lòng yêu ai đó thì tốt.
Chỉ sợ… Thôi bỏ đi, cậu chủ làm thế nào cũng không phải việc anh ta có thể quản lý.
Nhìn bộ đồ luyện võ bằng lụa trắng của cậu chủ, dễ chịu, thoải mái, có sự tự hào lộ ra từ trong xương.
Quần áo luyện võ trước đây của cậu chủ đều là màu đen, nhưng từ khi cô gái này xuất hiện, cậu chủ đã thay đổi.
“Khang Tử!”
Một tiếng gọi trong trẻo vọng lại từ không khí, Khang Tử đang suy nghĩ miên man giật nảy mình, vô thức đứng thẳng người đáp lại: “Có!”