Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 195




Đây là chiêu thức võ thuật chỉ có trong các bộ phim võ thuật cổ trang!

Bay lên, bay xuống, giẫm lên ngọn cây rồi lại bay lên nơi cao… Thanh kiếm dài trong tay tựa như thứ đồ chơi, phát ra tiếng “vút vút” như đang múa phía sau anh.

Võ công của Trần gấu xấu xa có phải quá ảo không?

Cô nhìn mà hoa mắt luôn… Tiêu Mộng đưa tay che miệng, trợn mắt há mồm, nhìn đến ngẩn người.

Vút!

Trần Tư Khải làm một cú nhảy đẹp mắt, một tay cầm kiếm, cắm mũi kiếm xuống đất, quỳ một chân xuống để kết thúc chiêu thức võ công này.

Phù phù phù… Tiêu Mộng nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Trần Tư Khải.

Đương nhiên cô vẫn không dám thở mạnh, ngây người đứng yên tại chỗ.

Đao kiếm không có mắt… Cô vẫn luôn biết điều này.

Trần Tư Khải chậm rãi đứng dậy, rút thanh kiếm khỏi mặt đất rồi ném sang một cái cây bên cạnh.

“A…” Tiêu Mộng sợ hãi hét lên, lấy hai tay che lỗ tai.



Ôi mẹ ơi, thanh kiếm ấy đã bay vút qua tai cô đó!

Phập!

Thanh kiếm cắm vào thân cây, tiếng kim loại vọng lại rất rõ ràng.

“Ai cho em tới đây?” Trần Tư Khải uể oải bước về phía Tiêu Mộng.

Ánh mắt xấu xa, trên mặt còn có một lớp mồ hôi mỏng, trông anh như một tên ác ma quyến rũ.

Tiêu Mộng lập tức phản ứng lại, cô cười toe toét, hai bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào nhau “bôm bốp”.

“Tuyệt vời! Thật sự tuyệt vời! Tổng giám đốc Trần, võ công của anh chắc chắn có thể nhẹ nhàng đánh lại Thành Long và Chân Tử Đan nhỉ?”

Tiêu Mộng ra sức nịnh nọt Trần Tư Khải, cái miệng nhỏ âm thầm cong lên.

Cô thật sự quá xui, không ngờ lại có một ông chủ biến thái đến mức này.

Hơn nữa còn là ông chủ biến thái với bộ não kỳ quặc, còn từng phát sinh quan hệ với cô… Cô đã biết vì sao buổi tối ở trên giường anh lại có sức làm lâu, như không bao giờ kiệt sức trong chuyện đó như vậy rồi.

Anh là cao thủ võ thuật, tinh lực dồi dào, về mặt thể lực thì không phải bàn.

Vậy nên cô luôn là người xui xẻo nhất… Trần Tư Khải bước tới trước mặt Tiêu Mộng, bàn tay to đặt xuống, vỗ nhẹ lên đầu cô gái nhỏ.



Tiêu Mộng sợ hãi rụt cổ, tưởng anh sắp chém đầu mình.

“Cô gái, ai cho em không nói tiếng nào đã chạy tới đây hả? Em có biết em làm vậy rất nguy hiểm không?

Lỡ như tôi coi em là kẻ địch rồi giết em bằng một chiêu, chẳng phải em sẽ chết oan rồi sao?”

Tiêu Mộng bĩu môi: “Tôi đâu có ngờ anh luyện võ lại là công phu tuyệt đỉnh thế này. Nếu biết trước anh lợi hại như vậy… cho mười lá gan, tôi cũng không dám tới.”

Nếu bị kiếm của anh đâm chục nhát vào, Tiêu Mộng sẽ trở thành con cá chết, hơn nữa còn là con cá chết hiệu ong bắp cày.

“Khăn.”

Trần Tư Khải đưa một tay ra.

Tiêu Mộng còn đang sững sờ, quay mặt lại đã thấy hai người đang nấp ở gốc cây nào đó bước ra, mang theo khăn lông, khăn tắm và nước tới.

Trần Tư Khải cầm lấy khăn lông, lau qua loa hai lần rồi đột nhiên đưa cho Tiêu Mộng: “Em lau cho tôi.”

Tiêu Mộng nào dám chần chừ, đột nhiên cảm thấy Trần Tư Khải đáng sợ như thần chết trong phim.

Cô nhanh chóng cầm lấy khăn, nhón chân lau mồ hôi cho anh.