“Cô gọi tôi?”
Khang Tử cau chặt mày hơn.
Tiêu Mộng gật mạnh đầu, cười càng rạng rỡ hơn, tay bám vào lan can, dịu dàng nói: “Ai da, chán quá đi mất, chương trình truyền hình không thú vị chút nào. Khang Tử này, chẳng phải anh có một cái máy tính à, cho tôi mượn chơi một lát đi, tôi lên facebook nói chuyện với bạn.”
Nói xong, Tiêu Mộng chột dạ chớp đôi hàng mi.
Trời ơi, căng thẳng quá đi, vẻ mặt bây giờ của cô có phải rất chân thành không?
Khang Tử nhìn vẻ mặt cứng nhắc của Tiêu Mộng, chun mũi: “Cô muốn dùng máy tính của tôi?”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi đảm bảo chỉ chơi một lát thôi, thật đấy! Tôi nói chuyện với bạn vài câu rồi trả lại cho anh, nhé? Được không?”
Tiêu Mộng cười đến đau cả da mặt, thầm mắng Khang Tử.
Tên chết tiệt, sao lại khó nói chuyện y hệt Trần gấu xấu xa vậy?
Chẳng phải đàn ông thấy người đẹp thì nên có phong độ à?
Dứt khoát đưa máy tính cho người đẹp chẳng phải xong rồi à, làm gì mà hỏi tới hỏi lui. Không biết còn bị hỏi tiếp thì cô có bị lộ tẩy không?
Khang Tử nghĩ ngợi, vẫn lạnh lùng không nở nụ cười: “Được, cô lấy chơi đi.”
“Yeah, thành công rồi!”
Tiêu Mộng đấm thẳng lên trời, vui đến nhảy cẫng lên.
Khang Tử nhìn cô nhóc đang cười điên cuồng bằng ánh mắt dò xét.
Tiêu Mộng lập tức nhận ra vẻ nghi ngờ của Khang Tử, cô vội ngừng cười rồi đè quần áo của mình, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, rụt cổ lại ho khan một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vậy, cảm ơn anh trước nhé.”
Đến khi Tiêu Mộng lóng ngóng tay chân cầm máy tính của Khang Tử đi, sau đó lấy tốc độ nhanh như chuột giấy vào phòng mình, Khang Tử không kìm được nở nụ cười.
Cô có biết là hành động vừa nãy của cô giống chuột qua đường lắm không? Thật là, khuôn mặt nhỏ bé ấy không biết lừa người.
Tiêu Mộng nằm bò trên giường, kích động cười vui vẻ mở máy tính.
“Hừ, quả nhiên, tính cách không được người ta thích thì màn hình máy tính cũng nhạt nhẽo. Nhạt nhẽo ghê!”
Tiêu Mộng nhìn màn hình màu xanh đậm đơn điệu của Khang Tử mà bĩu môi lắc đầu, thở dài.
Cô tìm kiếm “File gần đây của tôi” … “Đây rồi! Đây rồi!” Tiêu Mộng mừng rỡ hô lên.
Cô thấy một file tên “Video của cô ấy” trong “File của tôi”, ở ngay vị trí tập file đầu tiên.
Chính là nó!
Video vừa được Khang Tử quay rồi lưu lại nên đương nhiên được xếp ở vị trí trên cùng rồi.
“Ah ha ha, mình thông minh quá, Tiêu Mộng đúng là một thiên tài!”
Tiêu Mộng cười điên cuồng, nhanh chóng ấn vào “Video của cô ấy”, hai mắt mở to chờ xem hình ảnh xấu hổ vừa rồi của mình.
Kết quả… “Windows đang tìm kiếm…”
“A! Tại sao lại thế? Tại sao?”
Tiêu Mộng chết lặng.
Cô biết rất rõ dòng chữ này, khi một file bị xoá hay di chuyển, sau khi nhấn vào sẽ hiện dòng chữ này.