Không phải chứ, anh không phải là muốn uống máu của cô chứ?
Biểu cảm này rất khiếp người.
Ai muốn gả cho Trần lột da, người đó là tự chịu đày đọa, tự ngược!
Cả ngày đều bị ánh mắt giết người này nhìn chằm chằm, còn không phải sớm bị đông thành cục đá?
Gả cho người như vậy, đó mới gọi là chết sớm siêu sinh sớm.
"Có cần tôi tặng cho nhà cô đồng hồ không?"
Anh lại lặp lại lời vừa rồi lần nữa.
"A? Đồng hồ? Tại sao tặng tôi?"
"Đồng hồ nhà cô chạy sai rồi đi, nếu không tại sao cô mười giờ mới tới công ty! Nói!"
Một chữ "nói" cuối cùng, đơn giản chính là sấm sét lôi đình, làm Tiêu Mộng rùng mình.
Tiêu Mộng âm thầm lắc cánh tay, giọng run rẩy nói: "Đồng hồ không chạy sai, đều rất tốt, là tôi...là tôi ngủ quên..."
"Hả? Ngủ quên?"
Trần Tư Khải ngồi thẳng lưng, bỏ chân xuống, không dám tin nhìn cô gái: "Chẳng lẽ cô không biết đặt báo thức?"
"Đặt báo thức rồi, đặt hai cái lận...chỉ là...không gọi tôi dậy được thôi."
"Đồng hồ cũng không gọi cô tỉnh được, cô là heo à! Ngày đầu tiên cô đi làm đã trễ, hơn nữa trễ tới nửa tiếng! Tiền lương một ngày của cô là hai trăm mốt, thời gian làm việc một ngày của cô là tám giờ, cô tính thử xem cô nên trừ bao nhiêu tiền?"
Tiêu Mộng sững sờ, ngước khuôn mặt nhỏ, nhìn trần nhà, môi nhúc nhích, lẩm ba lẩm bẩm, lẩm bẩm một phút, cô lắc lắc đầu, giơ bàn tay nhỏ, nói với Trần Tư Khải: "Anh có máy tính không, tính tóan thật phiền phức."
Trần Tư Khải cắn môi, hoàn toàn cạn lời với cô nhóc này. Cắn răng nghiến lợi: "Với trình độ của cô, không thể nào đậu đại học."
Tiêu Mộng ngẩng cằm như đúng rồi, rất kiêu ngạo nói: "Tôi khoa văn! Hơn nữa tôi còn có điểm cộng sở trường! Ai nói tôi không đậu! Hừ!"
Sắc mặt tốt hơn nhiều so với vừa rồi, giọng điệu cũng hài hòa hơn: "Tối qua cô đi đâu?"
CHƯƠNG 19: CÓ PHẢI RẤT KHÓ CHỊU KHÔNG
Không phải chứ, anh không phải là muốn uống máu của cô chứ?
Biểu cảm này rất khiếp người.
Ai muốn gả cho Trần lột da, người đó là tự chịu đày đọa, tự ngược!
Cả ngày đều bị ánh mắt giết người này nhìn chằm chằm, còn không phải sớm bị đông thành cục đá?
Gả cho người như vậy, đó mới gọi là chết sớm siêu sinh sớm.
"Có cần tôi tặng cho nhà cô đồng hồ không?"
Anh lại lặp lại lời vừa rồi lần nữa.
"A? Đồng hồ? Tại sao tặng tôi?"
"Đồng hồ nhà cô chạy sai rồi đi, nếu không tại sao cô mười giờ mới tới công ty! Nói!"
Một chữ "nói" cuối cùng, đơn giản chính là sấm sét lôi đình, làm Tiêu Mộng rùng mình.
Tiêu Mộng âm thầm lắc cánh tay, giọng run rẩy nói: "Đồng hồ không chạy sai, đều rất tốt, là tôi...là tôi ngủ quên..."
"Hả? Ngủ quên?"
Trần Tư Khải ngồi thẳng lưng, bỏ chân xuống, không dám tin nhìn cô gái: "Chẳng lẽ cô không biết đặt báo thức?"
"Đặt báo thức rồi, đặt hai cái lận...chỉ là...không gọi tôi dậy được thôi."
"Đồng hồ cũng không gọi cô tỉnh được, cô là heo à! Ngày đầu tiên cô đi làm đã trễ, hơn nữa trễ tới nửa tiếng! Tiền lương một ngày của cô là hai trăm mốt, thời gian làm việc một ngày của cô là tám giờ, cô tính thử xem cô nên trừ bao nhiêu tiền?"
Tiêu Mộng sững sờ, ngước khuôn mặt nhỏ, nhìn trần nhà, môi nhúc nhích, lẩm ba lẩm bẩm, lẩm bẩm một phút, cô lắc lắc đầu, giơ bàn tay nhỏ, nói với Trần Tư Khải: "Anh có máy tính không, tính tóan thật phiền phức."
Trần Tư Khải cắn môi, hoàn toàn cạn lời với cô nhóc này. Cắn răng nghiến lợi: "Với trình độ của cô, không thể nào đậu đại học."
Tiêu Mộng ngẩng cằm như đúng rồi, rất kiêu ngạo nói: "Tôi khoa văn! Hơn nữa tôi còn có điểm cộng sở trường! Ai nói tôi không đậu! Hừ!"
Sắc mặt tốt hơn nhiều so với vừa rồi, giọng điệu cũng hài hòa hơn: "Tối qua cô đi đâu?"
CHƯƠNG 19: CÓ PHẢI RẤT KHÓ CHỊU KHÔNG
Không phải chứ, anh không phải là muốn uống máu của cô chứ?
Biểu cảm này rất khiếp người.
Ai muốn gả cho Trần lột da, người đó là tự chịu đày đọa, tự ngược!
Cả ngày đều bị ánh mắt giết người này nhìn chằm chằm, còn không phải sớm bị đông thành cục đá?
Gả cho người như vậy, đó mới gọi là chết sớm siêu sinh sớm.
"Có cần tôi tặng cho nhà cô đồng hồ không?"
Anh lại lặp lại lời vừa rồi lần nữa.
"A? Đồng hồ? Tại sao tặng tôi?"
"Đồng hồ nhà cô chạy sai rồi đi, nếu không tại sao cô mười giờ mới tới công ty! Nói!"
Một chữ "nói" cuối cùng, đơn giản chính là sấm sét lôi đình, làm Tiêu Mộng rùng mình.
Tiêu Mộng âm thầm lắc cánh tay, giọng run rẩy nói: "Đồng hồ không chạy sai, đều rất tốt, là tôi...là tôi ngủ quên..."
"Hả? Ngủ quên?"
Trần Tư Khải ngồi thẳng lưng, bỏ chân xuống, không dám tin nhìn cô gái: "Chẳng lẽ cô không biết đặt báo thức?"
"Đặt báo thức rồi, đặt hai cái lận...chỉ là...không gọi tôi dậy được thôi."
"Đồng hồ cũng không gọi cô tỉnh được, cô là heo à! Ngày đầu tiên cô đi làm đã trễ, hơn nữa trễ tới nửa tiếng! Tiền lương một ngày của cô là hai trăm mốt, thời gian làm việc một ngày của cô là tám giờ, cô tính thử xem cô nên trừ bao nhiêu tiền?"
Tiêu Mộng sững sờ, ngước khuôn mặt nhỏ, nhìn trần nhà, môi nhúc nhích, lẩm ba lẩm bẩm, lẩm bẩm một phút, cô lắc lắc đầu, giơ bàn tay nhỏ, nói với Trần Tư Khải: "Anh có máy tính không, tính tóan thật phiền phức."
Trần Tư Khải cắn môi, hoàn toàn cạn lời với cô nhóc này. Cắn răng nghiến lợi: "Với trình độ của cô, không thể nào đậu đại học."
Tiêu Mộng ngẩng cằm như đúng rồi, rất kiêu ngạo nói: "Tôi khoa văn! Hơn nữa tôi còn có điểm cộng sở trường! Ai nói tôi không đậu! Hừ!"
Sắc mặt tốt hơn nhiều so với vừa rồi, giọng điệu cũng hài hòa hơn: "Tối qua cô đi đâu?"