Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 188




Không biết, không biết đâu, đúng là nhìn không thấu anh ta mà. Tại sao anh ta nói thích mình là mình lại cảm thấy trong lòng kỳ kỳ nhỉ.”

Tiêu Mộng bĩu môi, không nghĩ đến những vấn đề cô nghĩ không hiểu nữa.

Cô cầm điều khiển từ xa đổi kênh. Đổi vài lần, cuối cùng cô phát điên ném điều khiển đi.

Mẹ nó, toàn là tiếng nước ngoài, tiếng Anh cơ bản của cô… thật sự nghe không hiểu.

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

“Ai vậy?”

Tiêu Mộng nắm tóc.

“Tôi, Khang Tử.”

“Ồ, vậy anh vào đi.”

Sao Khang Tử lại đến phòng cô?

Mở cửa, khóe miệng Khang Tử giật giật, anh ta đưa một ly sữa tới, cẩn thận để trước mặt Tiêu Mộng, khó chịu nói: “Cậu chủ dặn, bảo cô uống một ly sữa trước khi ngủ.”

“Nhưng tôi không muốn uống, tôi không đói, hay là anh uống đi…”

Tiêu Mộng đột nhiên phát hiện chiếc ly Khang Tử mang tới trông rất quen.

“Ấy? Chiếc ly này… có phải ly của tôi không?”



Bên trên còn có tranh của cô, là tranh cô tự mình vẽ.

Nhưng cô đâu có mang đến, một ngày trước khi ra nước ngoài, rõ ràng cô đã đặt nó trên bàn làm việc của cô mà.

Khang Tử nhìn chiếc ly đó, mặt vẫn lạnh lùng, nói: “Ừ, đây là ly của cô, cậu chủ đã đặc biệt đem từ trong nước đến cho cô.”

“À… anh ta rất có lòng đấy, anh ta đâu rồi? Giờ anh ta đang làm gì?”

“Cậu chủ chúng tôi đi vào rừng luyện võ rồi.”

“Luyện võ? Là võ công tuyệt thế à?”

Tiêu Mộng mở lớn hai mắt, mặt đầy tò mò.

Khang Tử bỗng chốc như gặp vấn đề nan giải, sắp sụp đổ đến nơi.

Anh ta chính là sát thủ có thực lực nhất ở Chính Hổ Đường đấy!

Cho dù không làm sát thủ nhiều năm thì cũng là cao thủ có bản lĩnh hàng đầu Chính Hổ Đường, tại sao anh ta phải ở đây để đối diện với một con nhóc không hiểu cái gì hết, phải làm người hầu bưng trà rót nước cho cô, còn phải kiên nhẫn giải thích cho cô đủ thứ?

“Ừ, cậu chủ chúng tôi tập võ từ nhỏ, võ công rất thâm hậu. Bây giờ ngày nào cậu ấy cũng phải rèn luyện cơ thể, đã trở thành thói quen cuộc sống rồi. Cô còn chuyện gì không? Nếu không có gì thì tôi đi trước đây, để sữa ở đây cho cô, cô muốn uống thì uống, dù sao cậu chủ đã dặn như vậy.”

Khang Tử lạnh lùng nói xong rồi đặt ly xuống, xoay người ra ngoài.

Tiêu Mộng bĩu môi nhìn bóng lưng Khang Tử.

“Đúng thật là, có gì ghê gớm, chẳng phải chỉ là đàn em đi theo Trần gấu xấu xa thôi sao? Tôi còn là trợ lý của Trần gấu xấu xa đây này, thực chất công việc của tôi với anh chẳng khác nhau là bao, xem anh tỏ vẻ kìa.”