Trần Tư Khải ôm vai cô, thấp giọng cười bảo: “Ồ, thì ra là em mệt rồi, vậy em nhắm mắt nghỉ ngơi trước đi.”
Nghỉ cái đầu anh!
Anh quấy rối thế này làm sao có thể nhắm mắt được?
Cô muốn kêu lên, muốn vặn vẹo cơ thể, muốn lớn tiếng thở dốc!
“Dừng, dừng, dừng lại… xin anh dừng lại, đừng làm nữa… sắp phát điên rồi…”
Tiêu Mộng yếu ớt nằm nhoài bên tai Trần Tư Khải, nhỏ giọng nài nỉ.
Trần Tư Khải khẽ quay mặt sang, gò má anh cứ thế dán sát vào mặt cô, hai người cọ đầu vào nhau, cảnh tượng vô cùng hài hòa và thân mật.
Anh cười gian, phả một hơi mát lạnh lên quai hàm cô, ngứa ngáy: “Nghe không hiểu em nói gì, em bảo tôi dừng… cái gì?”
Tay của anh dưới chăn vẫn không ngừng di chuyển.
Hơi thở của Tiêu Mộng ngắt quãng và nóng bỏng, cô thật sự sợ giây tiếp theo cô sẽ không chịu nổi mà phát ra những tiếng rên rỉ, cô thật sự sợ… . Được copy tại * TгЦмtгuуe n.м E *
Cô đáng thương thở hổn hển bên tai Trần Tư Khải: “Cầu xin anh… đừng làm nữa… tôi, tôi rất khó chịu…”
Bây giờ tất cả dây thần kinh trên người cô đều tập trung ở nơi nhạy cảm kia, sự linh hoạt của ngón tay anh, sự nặng nhẹ của anh, tất cả đều dính dáng đến thần kinh của cô.
Anh dừng lại, đùi cô không khỏi run lên vài cái. Chết tiệt, có phải ngón tay anh có phép thuật không? Sao giờ cô chỉ muốn kêu lên?
Nóng quá, nóng quá.
“Cầu xin anh, xin anh đấy…”
Tiêu Mộng sắp khóc đến nơi.
Trần Tư Khải cảm nhận được đầu ngón tay trơn ướt, anh hít vào một hơi, cảm nhận tường tận vẻ đẹp của cô gái nhạy cảm này, anh nói: “Ồ, vậy em nói em yêu tôi, sau đó hôn miệng tôi đi.”
“Hả? Cái gì?”
Tiêu Mộng không dám tin, mở lớn mắt.
Người này, biến thái đúng không?
Cứ phải ép người ta nói mấy lời không thật lòng làm gì chứ?
“Chẳng phải cầu xin tôi à? Sao, không muốn nói?”
Trần Tư Khải nhướng khóe mắt, tay lại đổi một góc độ khó hơn, tăng thêm lực…
“A…” Cả người Tiêu Mộng như bị kích thích, run lên dữ dội, cô không kiềm được rên rỉ vài tiếng.
Không chịu nổi nữa rồi!
Sắp chết rồi!
Khóe miệng Tiêu Mộng run lên, cô thở hổn hển, vội nói: “Em yêu anh.”
Sau đó dẩu đôi môi đỏ, nhanh chóng hôn lên khóe miệng của Trần Tư Khải.
Nhanh như chuồn chuồn đạp nước.
Trần Tư Khải khẽ cười: “Em nói gì thế, em vừa nói gì thế, giọng nhỏ quá tôi không nghe thấy, lặp lại đi.”
Đáng ghét!