Vốn dĩ Trần Tư Khải chỉ định trêu chọc Tiêu Mộng, ai ngờ, khi anh ta dán lại gần cô, khi hoàn toàn ôm cô nhóc mềm mại này vào lòng, tất cả sự kích động trực tiếp xông tới phá hủy khả năng tự kiểm soát của anh ta.
Vô thức, anh ta quấn chặt lấy cô, không cho cô nhảy nhót uốn éo loạn xạ nữa, nụ hôn bá đạo như đánh cướp, nồng nhiệt mà cấp thiết rơi xuống vành tai cô, gần cổ cô.
Từng hàng dấu hôn nóng bỏng… “A… Anh làm gì thế… Con người anh thật là… Buông ra…”
Tiêu Mộng vừa gấp, vừa tức, vừa cuống.
Ô, ban nãy Trần Tư Khải anh vừa quấn quýt với một cô gái ngoại quốc, vừa rồi còn hôn cô ta ngay trước mặt tôi, bây giờ chớp mắt cái anh liền trêu chọc tôi, anh… anh… anh… bắt nạt người khác quá đáng!
Hơn nữa, môi của anh… vừa rồi còn hôn người phụ nữ khác, tiếp đó lại hôn tôi… Có phải là bẩn quá không? Hử?
Tiêu Mộng vừa nghĩ tới một giây trước người đàn ông này còn hôn Anna liền cực kỳ chán ghét, đột nhiên bùng lửa giận, bàn tay đẩy mạnh lên ngực Trần Tư Khải.
“Anh buông ra! Bẩn chết mất!”
Con thuyền này vốn không quá lớn, Trần Tư Khải lại chen chúc cùng một chỗ với Tiêu Mộng, đột nhiên bị cô điên cuồng đẩy mạnh một cái, cả người anh ta liền nghiêng về sau, tiếp đó liền “tõm!” một tiếng, Trần Tư Khải lật người ngã xuống sông Tevere.
“A…” (⊙_⊙) Tiêu Mộng làm việc xấu xong, ngược lại lại cực kỳ sợ hãi.
Trợn tròn mắt, há to miệng, cả người ngây ngốc.
“Anh ta… Anh ta… Anh ta rơi xuống hồ rồi… Làm sao đây, huhu, làm sao đây?”
Tiêu Mộng nhìn nước sông ùng ục nổi bóng nước, không biết làm sao mà nhìn Khang Tử.
Khang Tử cũng giật mình sợ hãi, lập tức đứng bật dậy, nhưng lập tức anh ta không sốt ruột nữa, vì anh ta biết, kỹ năng bơi lội của cậu chủ nhà bọn họ rất tốt, chắc là huấn luyện tập trung xong liền có thể tham gia thi đấu Olympic rồi.
Kỹ năng bơi lội cao siêu như này, anh ta còn lo lắng cái gì? . Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TRÙM truуện. me ++
Thế nên Khang Tử lạnh lùng đáp lại: “Còn không phải là do cô đẩy cậu chủ xuống? Tôi thấy cô mong cậu chủ nhà tôi chết chìm đi đúng không?”
A… (⊙_⊙) Chết… Chết chìm?
Nghiêm trọng đến thế sao?
Cô không muốn!
Cô nào có muốn hại Trần gấu xấu xa chứ?
Huhuhu, cô thật sự không muốn hại chết người mà.
“Huhuhu, Trần Tư Khải… Trần… Trần Tư Khải… Anh mau lên đây… Cứu với… Khang Tử! Anh mù rồi sao, anh mau tới cứu anh ấy đi, mau lên! Một lúc rồi mà anh ấy không có động tĩnh gì! Anh mau tới giúp đi! Khang Tử, mau lên!”
Tiêu Mộng sợ gần chết, cả người nhoài bên mén thuyền, nhìn vào trong nước, vừa ra sức khua tay điên cuồng gọi Khang Tử.
Cứ một câu Khang Tử hai câu Khang Tử, khiến đầu anh ta quay mòng mòng.
Khang Tử xụ mặt, anh ta mới không muốn can dự vào chuyện giữa cậu chủ với cô gái này, thế nên quay mặt sang một bên, dứt khoát nói: “Tôi không biết bơi.”
“Á! Vì sao anh lại không biết bơi? Anh còn là đàn ông không?”
Tiêu Mộng tức giận quát lên.