Sau đó, Trần Tư Khải nhe răng cười với Tiêu Mộng, nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, anh ta sột soạt vài tiếng liền lột sạch đồ tập võ trên người mình ngay trước mặt Tiêu Mộng, lộ ra thân người cường tráng, rồi đi vào nhà tắm.
Tiêu Mộng ngây như phỗng, ngây người suốt một phút đồng hồ, sau đó mới nhảy lồng lộn lên.
“A a a a, tức chết tôi mất! Tức chết mất! Tức chết đi được!”
Tối qua… Tối qua vừa đau đớn vừa vui sướng!
Xem ra, tất cả mọi thứ tối qua đều thật sự tồn tại.
Vừa xấu hổ, Tiêu Mộng vừa thấy tức giận.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà cái tên kia nói là cô quyến rũ anh ta?
Nếu không phải là vì cái tên này xông vào phòng của cô, tất cả mọi chuyện hoang đường này sẽ xảy ra sao?
Anh ta sai trước!
Rầm!
Tiêu Mộng lòng đầy căm phẫn đạp tung cửa nhà tắm, tức giận chống nạnh, ngón tay thon gọn giận dữ chỉ về phía người đàn ông đang tắm kia!
“Trần gấu xấu xa! Dựa vào đâu mà anh nói tôi như thế? Dựa vào đâu?”
Quát xong, gào xong, Tiêu Mộng mới nhìn thấy cảnh tượng trong nhà tắm, cô liền đơ người.
ĐM… Cô có cần chảy máu mũi để thể hiện sự kích động lúc này không?
ĐM! Người đàn ông này… tắm thôi mà tại sao lại… gợi cảm thế chứ?
Nước vòi hoa sen dường như chảy chậm lại, từng giọt rơi xuống, nhẹ nhàng rơi trên cơ thịt khỏe mạnh trên người anh ta, mái tóc ướt sũng, đôi mắt mơ màng mê người, anh ta quay nghiêng người lại, hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Cứ như thế, Tiêu Mộng cắn mạnh ngón tay mình, hít sâu một hơi, đôi mắt trợn tròn, nhìn đơ người.
Mẹ ơi… Như này có coi là cô lạm dụng uy quyền với anh ta hay không?
Ánh nhìn thuận theo lồng ngực rắn chắc của anh ra mà đi xuống, đột nhiên Tiêu Mộng cảm thấy không thể thở nổi.
Tối qua là tối qua, chuyện đã làm ban tối, ban ngày nói ra lại khác.
Đột nhiên khiến cô nhìn thấy khắp cơ thể anh ta, cô lập tức thận trọng, hoảng hốt, kích động.
Trần Tư Khải thấy dáng vẻ ngây ngốc cứng đờ của Tiêu Mộng, không nhịn được mà bật cười.
Ngón tay thon dài trắng nõn, vuốt từ cằm lên mặt, gạt đi nước trên mặt, nói: “Sao thế? Em còn chưa thỏa mãn? Lại muốn ăn rồi? Muốn làm một trận nữa trong nhà tắm sao? Nhóc, thật sự không nhận ra em lại nồng nhiệt phóng túng thế này đấy.”
Trai đẹp nói nhẹ nhàng, vậy mà còn có thể làm như vô hại mà cười với cô.
ĐM, nói lời thèm đòn như thế, vậy mà còn có thể cười trơ tráo thế sao?
“Anh… Anh tưởng rằng anh là ai chứ? Tôi… Tôi mới không thèm làm một trận nữa với anh! Anh nằm mơ đi! Ai hiếm lạ gì anh chứ?”
Tiêu Mộng đỏ bừng mặt, tức tới mức nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Trần gấu xấu xa ơi là Trần gấu xấu xa, anh mồm miệng lanh lợi, anh ăn nói hùng hồn, anh tài giỏi lắm!