Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 147




“Hừ! Thật chán!” Tiêu Mộng phồng má, quay mặt đi, giận dỗi.

Trần Tư Khải lặng im nhìn Tiêu Mộng đang tức giận, ánh mắt của anh ta dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng vẫn bá đạo, thâm sâu như thường.

Tiếp đó, Trần Tư Khai dẫn theo Tiêu Mộng, Khang Tử và vài tên cao thủ đi theo, cùng lên máy bay.

Trần Tư Khải dẫn Tiêu Mộng ngồi vào ghế VIP ở phía trước nhất.

Rất rộng rãi, hai hàng, hai mươi mấy ghế, chỉ có hai người bọn họ ngồi, cách khoang sau một tấm rèm, giống như một căn phòng nhỏ độc lập.

“Trời ơi, đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay đó, thật kỳ diệu, giờ sắp bay rồi sao? Ế, đây là cái gì thế? Ế?

Vậy mà trên cánh của máy bay lại có rất nhiều lỗ nha! Trên đó làm gì thế, vì sao bên anh lại có gió mát, bên tôi thì không có?”

Tiêu Mộng giống như đứa nhỏ tò mò đầy hoạt bát, nói không ngừng, hỏi vô số vấn đề.

Khang Tử sau bọn họ vài hàng ghế, nghe mà đầu cũng muốn nổ tung.

Anh ta cá rằng cậu chủ sẽ không để ý tới loại phụ nữ ồn ào như này, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng Trần Tư Khải từ từ nhẹ nhàng trả lời, giọng nói dịu dàng như thế, không hề có chút bực bội nào!

Trời ơi, cậu chủ đổi tính rồi sao?

Máy bay cất cánh, Tiêu Mộng nghe lời Trần Tư Khải nói, nhai kẹo cao su, tai không khó chịu gì cả.

Về sau, qua đi thời gian thấy mới mẻ, cô nhóc này ngậm kẹo cao su ngủ thiếp đi.

Vì hai hàng ghế VIP đều bị Trần Tư Khải bao trọn, thế nên Tiêu Mộng có thể nằm dài trên ba ghế ngồi, người cô thấp, hơi cong người lại, vừa khéo nằm vừa.



Khò khò khò… ngủ rất say.

“Này, Mộng, nhổ kẹo cao su ra rồi ngủ, cẩn thận nuốt vào bụng đấy.”

Trần Tư Khải liếc nhìn cô nhóc với dáng ngủ không đẹp kia, thật là kỳ lạ, nhất định kiếp trước cô nhóc này là lợn, vậy mà còn có thể dễ dàng ngủ thiếp đi như thế.

Anh ta bất đắc dĩ thở dài, đi tới, nhẹ nhàng tách miệng cô ra, lấy kẹo cao su khỏi đầu lưỡi hồng phấn.

Tình huống không chê người khác như này… gần như chưa từng xảy ra trên người Trần Tư Khải!

Trần Tư Khải duỗi tay xoa đầu cô nhóc, đắp chăn cho cô, sau đó ngồi sang ghế ở bên cạnh.

Lần đi công tác này, dẫn theo Tiêu Mộng, quả thật là không giống như dẫn theo cấp dưới mà giống như dẫn theo trẻ con vậy.

Khang Tử lặng lẽ thò đầu qua, nhìn Tiêu Mộng vẫn đang ngủ ngon, nói nhỏ: “Cậu chủ, lần này chúng ta đi Ý chủ yếu để làm gì?”

Cũng không thấy có thư ký chuẩn bị lịch trình và sắp xếp công việc cho cậu chủ.

Trần Tư Khải uống một ngụm cà phê, thờ ơ nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, đi giải tỏa tâm tình, tiện thể thị sát một vài công ty ở châu Âu.”

Trần Tư Khải sẽ không nói với Khang Tử, lý do chủ yếu khiến anh đột nhiên đẩy thời gian ra nước ngoài sớm hơn chính là vì tránh tiệc sinh nhật của Mạc Sùng Dương!

Đương nhiên, anh cũng sẽ không thừa nhận, anh đưa Tiêu Mộng đi theo, thật ra là có mưu tính thâm sâu.

Sau khi tỉnh dậy, Tiêu Mộng lại bắt đầu tò mò.

Vẫn may, tất cả đều là bầu trời trong xanh, vì máy bay bay rất cao, đến mây cũng nằm ở phía dưới bọn họ, thế nên tầm nhìn ngoài cửa sổ cực kỳ chán, lúc này Tiêu Mộng mới ăn đồ ăn vặt mà Trần Tư Khải chuẩn bị, cầm sách đọc.