Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 138




Kim Lân túm lấy cánh tay Tiêu Mộng, kết quả bị cô hất mạnh ra.

“Anh tránh ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Cái tên điên nhà anh! Đáng ghét chết đi được! Tránh ra!”

Tiêu Mộng ra sức gào lên.

Kim Lân dụi mắt, dường như hơi rưng rưng nước mắt, tiếp đó, “bụp!” một tiếng, Kim Lân quỳ xuống trước mặt Tiêu Mộng.

“A! Anh làm gì đó? Anh đứng lên, anh đừng có quỳ mà! Anh đang làm gì thế? Anh thật là, anh đứng lên mau!”

Tiêu Mộng giật mình, hoảng sợ kêu lên, muốn kéo Kim Lân dậy, nhưng anh ta sống chết cũng không chịu.

“Em tha thứ cho sự đường đột vừa rồi của tôi thì tôi đứng dậy. Bằng không, tôi quỳ tới chết mới thôi!”

Nếu là loại người lòng dạ cứng rắn như Lam Nhạn, chắc là cô ta sẽ nói: Vậy anh cứ quỳ tới chết đi!

Nhưng Tiêu Mộng thì không, cô mềm lòng, cô sẽ không nhìn nổi người khác chịu khổ, cô thở dài một hơi, trời ạ, kiếp trước cô tạo nghiệp gì chứ?

“Được rồi, được rồi, tôi tha thứ cho anh, được chưa, anh mau đứng lên đi. Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim *, anh mau đứng lên đi!”

Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim*: làm người điều tối quan trọng là phải có tôn nghiêm, không thể tùy tiện khuất phục kẻ khác.

Kim Lân cười toét miệng, vẫn quỳ ở đó, nói: “Tôi quỳ trước mặt vợ mình thì có gì chứ? Bé con, sau này sau khi chúng ta kết hôn, ngày nào tôi cũng rửa chân cho em, hôn chân em, có được không?”

Ọe… Suýt chút nữa thì Tiêu Mộng nôn luôn.

Cái tên điên này tư duy kiểu gì thế, vì sao lại… sến sẩm thế này chứ?



“Được rồi, được rồi, anh đừng nói vớ vẩn nữa, mau đứng lên đi, để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm! Anh mau đứng lên đi!”

Kim Lân lại không vội đứng lên, vẫn chu môi nỉ non: “Em yêu, em hứa với tôi từ nay sẽ không không để ý tới tôi nữa, em còn phải làm bạn gái của tôi, bằng không tôi sẽ quỳ mãi tới khi hóa đá thì thôi.”

Giờ thì Tiêu Mộng tức chết đi được, à, cái tên này làm sai, quỳ một lát thì có quyền ra điều kiện với cô sao? Dựa vào gì chứ?

“Vậy anh muốn quỳ thì cứ quỳ đi!”

Tiêu Mộng hất tay Kim Lân ra, hất cằm rời đi.

Kim Lân ngây người, sau đó hai đầu gối tiến về phía trước, cố ý kêu lên đầy kỳ quái: “Trời ơi, đầu gối tôi đau quá! Trên đất có mảnh vỡ thủy tinh, đâm vào đầu gối rồi! Có khi nào trở thành tàn phế không chứ?

Tôi không sợ, cho dù hai chân có gãy thì tôi cũng phải dùng đầu gối mà đi tiếp…”

Tiêu Mộng đi được mười mấy mét, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô vỗ trán mình, bất lực giậm chân, tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh khiến người ta phát điên đó, có biết không? Ôi trời ơi, tôi cũng không có ba con mắt, anh cứ nhìn tôi làm gì? Vì sao anh không đi tìm người phụ nữ khác chứ?”

Bị người ta theo đuổi khiến cô sắp khóc rồi.

Kim Lân cười, trong màn đêm, nụ cười này của anh ta cực kỳ xán lạn, rực rỡ chói mắt.

“Em hứa với tôi, tha thứ cho tôi, không được không để ý tới tôi, coi như chuyện tối nay chưa từng xảy ra, hai người chúng ta vẫn như trước kia thì tôi liền đứng dậy.”

“Được, được, được, cứ theo lời anh nói, mời anh đứng lên!”

Tiêu Mộng hét lên.