Đồ chơi nhỏ?
Lôi Bạc lắc đầu: "Cô nhóc này, thật là đáng thương."
Kim Lân cũng thở dài: "Tương lai đừng khiến cho người ta quá thảm, sẽ không khiến người ta thành người tàn tật chứ?”
Lôi Bạc bổ sung: "Một người phụ nữ đơn thuần như vậy, lại vô cùng chân thành, trao chân thành nhưng không được đáp lại sẽ vô cùng thất vọng. Một khi tuyệt vọng sẽ không muốn sống nữa! Tư Khải, cô bé đó còn quá nhỏ, cậu không cần phải chà đạp lên đóa hoa của tổ quốc nha!”
"Ha ha ha..."
Trần Tư Khải sảng khoái cười vài tiếng, cắt lời:
"Thôi đi, mấy người các cậu mà cũng nghĩ làm người tốt? Trước tiên các cậu trở về, quản lý tốt hậu hoa viên của mình đi đã. Ah, Lân, lần trước nghe nói, cậu chơi đùa một nữ sinh học đại học năm thứ ba, người ta vì cậu mà sảy thai?”
Sắc mặt Kim Lân đen xì.
Mấy người đàn ông này đều là hoa hoa công tử chơi bời hái hoa, đừng ai nói ai.
Điện thoại di động của Lưu Diệc Hàn đổ chuông, anh ta đặt ly rượu xuống và nghiêng người sang, nghe điện thoại.
Trong lúc làm việc thái độ của Trần Tư Khải vô cùng nghiêm khắc.
Lưu Diệc Hàn đi theo anh làm việc, đã sớm hình thành thói quen nghiêm khắc này.
"Ừm, được... Tôi hỏi bọn họ một chút…”
Lưu Diệc Hàn nhận xong điện thoại, quay người đối mặt với mấy người đàn ông nói: “Ngũ Ca gọi điện điện đến, mời chúng ta đến hộp đêm Dạ Mị chơi. Anh ta nói có tiết mục hay chuẩn bị cho chúng ta, có muốn đi không?”
Mấy người đều nhìn về phía Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải nhíu nhíu mày: “Được, vậy đi một chút xem Ngũ Ca chuẩn bị cho chúng ta tiết mục hay gì?”
Kim Lân lập tức cười: “Tôi đoán, nhất định là một cô gái châu Âu không mảnh vải che thân, khỏa thân, nhảy múa, ha ha ha!”
Lôi Bạc nhíu mày nói: "Ngũ Ca không phải thích các cô nàng Nhật Bản nhất sao? Có lẽ lúc này là một đám gái mại dâm Nhật Bản!”
Trần Tư Khải lắc đầu: "Nếu như lại đổ rượu lên đùi một người phụ nữ, mẹ kiếp, không ai được phép liếm! Lần trước hai người các cậu thật mất mặt!”
Lưu Diệc Hàn thở dài, mang theo áo khoác, đi sau lưng mấy thái tử gia.
Mỗi người đều lái những chiếc xe sang trọng của riêng mình, đua xe, lao nhanh trên đường phố.
Xe của Trần Tư Khải là chiếc Bugatti Veyron đắt nhất, xe thể thao mui trần, đẹp nhất.
CHƯƠNG 12: ĐỂ BỌN HỌ CHƠI TRƯỚC
Đồ chơi nhỏ?
Lôi Bạc lắc đầu: "Cô nhóc này, thật là đáng thương."
Kim Lân cũng thở dài: "Tương lai đừng khiến cho người ta quá thảm, sẽ không khiến người ta thành người tàn tật chứ?”
Lôi Bạc bổ sung: "Một người phụ nữ đơn thuần như vậy, lại vô cùng chân thành, trao chân thành nhưng không được đáp lại sẽ vô cùng thất vọng. Một khi tuyệt vọng sẽ không muốn sống nữa! Tư Khải, cô bé đó còn quá nhỏ, cậu không cần phải chà đạp lên đóa hoa của tổ quốc nha!”
"Ha ha ha..."
Trần Tư Khải sảng khoái cười vài tiếng, cắt lời:
"Thôi đi, mấy người các cậu mà cũng nghĩ làm người tốt? Trước tiên các cậu trở về, quản lý tốt hậu hoa viên của mình đi đã. Ah, Lân, lần trước nghe nói, cậu chơi đùa một nữ sinh học đại học năm thứ ba, người ta vì cậu mà sảy thai?”
Sắc mặt Kim Lân đen xì.
Mấy người đàn ông này đều là hoa hoa công tử chơi bời hái hoa, đừng ai nói ai.
Điện thoại di động của Lưu Diệc Hàn đổ chuông, anh ta đặt ly rượu xuống và nghiêng người sang, nghe điện thoại.
Trong lúc làm việc thái độ của Trần Tư Khải vô cùng nghiêm khắc.
Lưu Diệc Hàn đi theo anh làm việc, đã sớm hình thành thói quen nghiêm khắc này.
"Ừm, được... Tôi hỏi bọn họ một chút…”
Lưu Diệc Hàn nhận xong điện thoại, quay người đối mặt với mấy người đàn ông nói: “Ngũ Ca gọi điện điện đến, mời chúng ta đến hộp đêm Dạ Mị chơi. Anh ta nói có tiết mục hay chuẩn bị cho chúng ta, có muốn đi không?”
Mấy người đều nhìn về phía Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải nhíu nhíu mày: “Được, vậy đi một chút xem Ngũ Ca chuẩn bị cho chúng ta tiết mục hay gì?”
Kim Lân lập tức cười: “Tôi đoán, nhất định là một cô gái châu Âu không mảnh vải che thân, khỏa thân, nhảy múa, ha ha ha!”
Lôi Bạc nhíu mày nói: "Ngũ Ca không phải thích các cô nàng Nhật Bản nhất sao? Có lẽ lúc này là một đám gái mại dâm Nhật Bản!”
Trần Tư Khải lắc đầu: "Nếu như lại đổ rượu lên đùi một người phụ nữ, mẹ kiếp, không ai được phép liếm! Lần trước hai người các cậu thật mất mặt!”
Lưu Diệc Hàn thở dài, mang theo áo khoác, đi sau lưng mấy thái tử gia.
Mỗi người đều lái những chiếc xe sang trọng của riêng mình, đua xe, lao nhanh trên đường phố.
Xe của Trần Tư Khải là chiếc Bugatti Veyron đắt nhất, xe thể thao mui trần, đẹp nhất.
CHƯƠNG 12: ĐỂ BỌN HỌ CHƠI TRƯỚC
Đồ chơi nhỏ?
Lôi Bạc lắc đầu: "Cô nhóc này, thật là đáng thương."
Kim Lân cũng thở dài: "Tương lai đừng khiến cho người ta quá thảm, sẽ không khiến người ta thành người tàn tật chứ?”
Lôi Bạc bổ sung: "Một người phụ nữ đơn thuần như vậy, lại vô cùng chân thành, trao chân thành nhưng không được đáp lại sẽ vô cùng thất vọng. Một khi tuyệt vọng sẽ không muốn sống nữa! Tư Khải, cô bé đó còn quá nhỏ, cậu không cần phải chà đạp lên đóa hoa của tổ quốc nha!”
"Ha ha ha..."
Trần Tư Khải sảng khoái cười vài tiếng, cắt lời:
"Thôi đi, mấy người các cậu mà cũng nghĩ làm người tốt? Trước tiên các cậu trở về, quản lý tốt hậu hoa viên của mình đi đã. Ah, Lân, lần trước nghe nói, cậu chơi đùa một nữ sinh học đại học năm thứ ba, người ta vì cậu mà sảy thai?”
Sắc mặt Kim Lân đen xì.
Mấy người đàn ông này đều là hoa hoa công tử chơi bời hái hoa, đừng ai nói ai.
Điện thoại di động của Lưu Diệc Hàn đổ chuông, anh ta đặt ly rượu xuống và nghiêng người sang, nghe điện thoại.
Trong lúc làm việc thái độ của Trần Tư Khải vô cùng nghiêm khắc.
Lưu Diệc Hàn đi theo anh làm việc, đã sớm hình thành thói quen nghiêm khắc này.
"Ừm, được... Tôi hỏi bọn họ một chút…”
Lưu Diệc Hàn nhận xong điện thoại, quay người đối mặt với mấy người đàn ông nói: “Ngũ Ca gọi điện điện đến, mời chúng ta đến hộp đêm Dạ Mị chơi. Anh ta nói có tiết mục hay chuẩn bị cho chúng ta, có muốn đi không?”
Mấy người đều nhìn về phía Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải nhíu nhíu mày: “Được, vậy đi một chút xem Ngũ Ca chuẩn bị cho chúng ta tiết mục hay gì?”
Kim Lân lập tức cười: “Tôi đoán, nhất định là một cô gái châu Âu không mảnh vải che thân, khỏa thân, nhảy múa, ha ha ha!”
Lôi Bạc nhíu mày nói: "Ngũ Ca không phải thích các cô nàng Nhật Bản nhất sao? Có lẽ lúc này là một đám gái mại dâm Nhật Bản!”
Trần Tư Khải lắc đầu: "Nếu như lại đổ rượu lên đùi một người phụ nữ, mẹ kiếp, không ai được phép liếm! Lần trước hai người các cậu thật mất mặt!”
Lưu Diệc Hàn thở dài, mang theo áo khoác, đi sau lưng mấy thái tử gia.
Mỗi người đều lái những chiếc xe sang trọng của riêng mình, đua xe, lao nhanh trên đường phố.
Xe của Trần Tư Khải là chiếc Bugatti Veyron đắt nhất, xe thể thao mui trần, đẹp nhất.