Lại một tuần nữa trôi qua, Đàm Giám bắt đầu may mắn hút được sự quan tâm của Tiết Mỹ Nhân, cũng may mà mấy tuần này Trần Diệp phải tập trung cho cuộc thi, tạm thời không tới tìm y dây dưa để cuộc sống của y dường như quay lại sự bình thản trước kia.
Bởi vì cả hai quen thuộc nhau rồi mới bắt đầu nên Đàm Giám không cần trước gọi Tiết mỹ nhân sau gọi Tiết mỹ nhân để thay thế tên của cô. Tên thật của Tiết mỹ nhân là Tiết Cận —- lúc đầu Đàm Giám nghĩ tên này nhất định tràn đầy ý nghĩa tượng trưng bởi vì rất ít người dùng chữ “Cận” làm tên người. Mãi sau hỏi đến, Tiết Cận chỉ tùy tiện cười cười, sau đó nói: “Mẹ tôi họ Cận.”
Đàm Giám thấy may mắn vì họ của cô không quá khó nghe, lại có chút hương vị cổ xưa, nếu như họ Đàm hoặc họ Trần họ Hạ…. Trời, sao vừa nghĩ là nghĩ tới ba cái họ này!
Tiết Cận là con gái duy nhất trong nhà nên không tỏ vẻ thiếu nữ yểu điệu nhu mì, cô nói trước đây chọn làm giáo viên chỉ vì tìm một công việc ổn định để chờ đợi bạn trai mình, bây giờ lại phụ lòng cô. Đàm Giám hỏi cô vốn dĩ thích làm nghề gì, Tiết Cận cười cười, làm thành viên hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã, đến Tây Tạng bảo vệ gấu linh dương.
Ngược lại lại khiến Đàm Giám bất ngờ: “Vậy chẳng phải là cô muốn tìm một người đàn ông Tạng tộc ư?”
Tiết Cận cười yếu ớt: “Tôi cho rằng người đàn ông yêu tôi sẽ đi cùng với tôi.”
Đàm Giám trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Thật ra Tây Tạng không tệ, nơi đó không khí thoáng mát, người dân thuần khiết chất phác, chú tôi nói trước đây chú ấy đến Tây Tạng kinh doanh, đưa thừa tiền cho họ họ đều trả lại đấy.”
Tiết Cận nói: “Chú của anh đúng là vào nam ra bắc.”
Đàm Giám nói: “Đúng vậy, bây giờ chú đang ở Ghi-nê, giới thiệu kem chống nắng với dân bản xứ.”
Tiết Cận cười ha hả, đầu ngửa ra sau, cuối cùng nói: “Đời này thật sự có thể cùng người trong lòng lang bạt chân trời, chưa hẳn đã không phải là chuyện hạnh phúc nhất.”
Đàm Giám bật cười: “Tiểu thư, cô nhiễm tiểu thuyết võ hiệp quá rồi, lang bạt chân trời cần rất nhiều tiền đấy.”
Tiết Cận vừa tức vừa cười: ” Anh đúng là làm mất hứng! Chẳng trách mãi vẫn không có bạn gái. Đàm Giám, anh có nghĩ là sẽ đến Tây Tạng không?”
Đàm Giám lấy tạp chí che mặt: “Tôi bị phản ứng với cao nguyên.”
Tiết Cận thở dài: “Quả nhiên ngu ngốc.”
Lại qua hai ngày, Đàm Giám nhân dịp chủ nhật đến siêu thị. Kỳ thật y ghét nhất là đi siêu thị, người người tấp nập không nói, nhưng những ngăn chứa đồ kia giống như mê cung, tùy tienj mua gì đó luôn phải đi xuyên qua vô số xoong nồi chén đĩa, bít tất khăn mặt. Đàm Giám đi một lúc đã mất phương hướng, vòng đi vòng lại vài lần phát hiện mình lại dừng ở chính nơi có cái áp phích to đùng in chữ “Vệ sinh phụ nữ”.
y muốn chửi đệch mợ nó chứ, chả nhẽ ra ngoài lại mang la bàn.
Có người sau lưng cười: “thì ra anh thích xem cái này nha, Đàm Giám.”
Đàm Giám cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng từng tầng từng tầng xuất hiện, y nghĩ thế giới này không nhỏ bé vậy chứ? Sao mà đi dạo siêu thị lại cũng đụng vào tên ôn thần kia?
Ôn thần Trần Diệp mặc áo T-shirt, đội mũ lưỡi trai, sau lưng là ánh mặt trời thanh xuân, mười phần anh tuấn, hơi híp mắt lại cười với y.
Đánh gục không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Đàm Giám quay người hướng sang bên kia, Đàm Giám đi sau lưng y: “Anh đến mua gì vậy? Tôi đã sớm thấy anh, nhưng mà anh lại một mực đi về phía này. Không phải là thật sự muốn mua cái đó chứ?”
Hắn cười ha hả, cảm thấy rất đắc ý.
Đàm Giám quay sang hỏi đường cô bán hàng, không để ý tới hắn.
Trần Diệp cũng không tức giận, không nhanh không chậm đi phía sau lưng y, lúc nào Đàm Giám dừng lại hắn cũng dừng lại, hứng thú dạt dào nhìn y.
Đàm Giám tự nhủ: “Ta nhẫn.”
Sau khi trái hỏi phải hỏi, cuối cùng Đàm Giám đã tìm ra được khu vực bán đồ dùng trên giường. Trần Diệp có chút ngạc nhiên: “Anh mua đồ dùng trên giường ư? Tội gì pải đến siêu thị mua? Có cửa hàng chuyên bán đồ này mà, ga giường chăn bông trong nhà tôi chưa bao giờ đến siêu thị mua.”
Đàm giám mặc kệ hắn.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình mời chào: “Hai vị muốn mua gì?”
Đàm Giám nói: “Gối đầu.”
Cô gái kia liền cười đến hoa xuân chói lọi: “Vừa vặn hôm nay chúng tôi có hoạt động mới, hàng XX có thêm ưu đãi khuyến mại.” Vừa nói vừa dẫn Đàm Giám cùng Trần Diệp đến quầy chuyên doanh: “Hai vị muốn xem gối đơn hay gối đôi?”
Trần Diệp bật cười khì một tiếng, Đàm Giám đổ mồ hôi, đành phải trả lời: “Đương nhiên là gối đơn.” Trong lòng phiền muộn, sao hai người đàn ông mà lại bị hỏi vấn đề này?
Kỳ thật ý tứ của cô gái không phải ý tứ kia, chỉ là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, đối với ai cũng hỏi câu này. Đương nhiên nàng không nhận ra Đàm Giám xấu hổ, vẫn nở nụ cười thân thiết nói: “Vậy xin theo tôi sang bên này.”
Đàm Giám đi hai bước, thấy Trần Diệp còn theo sau lưng mình, không khỏi nhíu mày: “Cậu không cần đi mua đồ của chính mình sao? Còn theo tôi làm gì?”
Trần Diệp cười đến vô lại: “Tôi rảnh rỗi nha, dù sao có thể hiểu rõ anh hơn một chút cũng là chuyện tốt.”
Đàm Giám nghiêm mặt: “Dựa vào cái gối đầu có thể hiểu về tôi cái gì?”
Trần Diệp nói: “Tôi là người giỏi về việc thấy ít hiểu nhiều.”
Đàm Giám nghĩ cái đệch!
lúc chọn gối đầu, Trần Diệp bắt đầu nhíu mày, ánh mắt Đàm Giám dừng lại ở loại hàng phía trên, hắn chỉ trỏ nói màu sắc cái này khó nhìn, cái kia kiểu dáng có vẻ quá già, không hợp với giường y, không hợp với phòng y, so với toàn bộ thiết bị lắp đặt trong nhà y đều không hợp.
Đàm Giám không thể chịu được nữa: “đồ đạc trong nhà tôi tất cả đều được mua trong siêu thị, cái nào giảm giá tôi liền mua! Dựa vào lí luận của cậu tất cả những thứ trong phòng tôi có phải đều phải thay đổi hết.”
Trần Diệp nói: “Ít nhất ga giường ca rô xanh không thể phối với gối in hình snoopy phải không?”
Lúc này Đàm Giám mới phát hiện ra trong tay mình đang ôm chiếc gối in hình Snoopy, y liếc nhìn bảng giảm giá 30% nên không nghĩ ngợi liền cầm lấy.
“Gối đầu ngủ thoải mái là được rồi, quan tâm gì hợp hay không, dù sao người khác cũng không thấy.”
“Hiệu quả thị giác quá đột ngột anh sẽ cảm thấy hô hấp không thoải mái, dễ cáu gắt?” Trần Diệp như chuyên gia dạy bảo Đàm Giám: “Tâm lý học nói như vậy.”
“Cái đệt! Mua gối đầu còn phải cân nhắc đến tâm lý học?”
“Anh xem anh xem, quả nhiên dễ cáu gắt phải không?”
“….”
Đàm Giám giận dữ, nói với cô bán hàng: “Lấy cái này.”
Cô gái nhẹ nhàng mỉm cười: “Có muốn xem lại kiểu dáng này một chút không? Có một đôi, mua một tặng một đấy.”
Đàm Giám nghĩ mình không thiếu gối đầu, mua một tặng một làm gì? Đương nhiên là cái nào tiện nghi thì mua cái đó!
Đang muốn từ chối, Trần Diệp đã nhanh tay nhanh mắt túm lấy chiếc gối Snoopy trong tay y, ném lên khay chứa đồ sau đó nói với cô bán hàng: “Cái kia mua một tặng một sao, lấy cho chúng tôi đi.”
Đàm Giám giận dữ: “Tôi phải lấy cái này.”
Trần Diệp nói: “Vừa vặn tôi cũng đang muốn đổi lại gối đầu trong ký túc xa, không phải anh không quan tâm kiểu dáng màu sắc này nọ sao? Tôi mua một đôi, đặng anh một cái được chứ?”
Đàm Giám muốn nói còn có chuyện tốt thế ư? Nhưng ngay lập tức im miệng.
Cô gái lấy một đôi gối đưa cho Trần Diệp, Trần Diệp lại hỏi Đàm Giám: “Anh còn muốn mua gì không?”
Đàm Giám nói: “Không mua.” Giơ tay chuẩn bị đón lấy, ai ngờ Trần Diệp nói: “Vậy thì tốt, chúng ta đi trả tiền đi.”
Đàm Giám kinh ngạc: “Cậu không mua đồ sao?”
Trần Diệp hớn hở nói: “không mua không mua.”
Đàm Giám nói: “Vậy cậu tới siêu thị làm gì?”
Trần Diệp nói: “Tôi tới điều tra thị trường.”
Đàm Giám vừa buồn cười vừa tức giận: “Cậu học marketing từ khi nào chứ?”
Trần Diệp vô liêm sỉ nói: “Đang chuẩn bị học.”
Đàm Giám im lặng triệt để.
Lúc xếp hàng chờ trả tiền, Đàm Giám lại một lần nữa cảm nhận được cái đáng sợ của siêu thị. Nhìn sang gối đầu trong tay Trần Diệp, nghĩ thầm mua ít đồ như vậy lại phải xếp hàng rõ lâu, có đáng giá không! Thật muốn vung tay mà đi mới tốt, từ xa nhìn thấy đầu hàng là bác cái đang cố sức lấy từng món hàng trong giỏ ra nào là hành tay tỏi cà chua vân vân…, mà trước mặt mọi người dường như cũng mang theo giỏ này giỏ nọ vật phẩm, Đàm Giám có xúc động muốn chạy trốn.
Trần Diệp ung dung tự tại, cứ như vật đang ôm trong ngực là vải tơ tằm, khóe miệng Đàm Giám giật một chút, 58 tệ mua một tặng một, đúng là quá tiện nghi.
Khó khăn ra khỏi siêu thị, Trần Diệp tự mình hướng về phía bãi đỗ xe, Đàm Giám liền vội vàng nói:” không cần tiễn không cần tiên, cậu còn có ịiệc cậu cứ đi trước đi.”
Trần Diệp nói: “Ồ? Không phải tôi muốn chở anh, vừa vặn tôi cũng muốn sang kia đường bắt xe.”
Đàm Giám mờ mịt nhìn về bến xe bus phía đối diện, nghĩ thầm cái đệt!
Trần Diệp ôm gối đầu chen lên xe công cộng, nhiều người cung không có chỗ ngồi, hắn liền để Đàm Giám đứng ở vị trí gần cửa sổ, chính mình đứng cạnh y ở ngoài. Càng ngày người lên xe càng nhiều, Trần Diệp dùng cánh tay mình vòng quanh người Đàm Giám không để y bị người khác chen lấn, trong tay còn đang ôm hai cái gối đầu, bị người đẩy tới đẩy lui, thoạt nhìn thật vất vả.
Đàm Giám nhìn không được, muốn vươn tay cầm lấy gối, Trần Diệp cười cười: “Không sao đâu, không nặng mà.” Đổi tay, vẫn bảo vệ Đàm Giám ở bên trong.
Đàm Giám nháy mắt mấy cái, nhìn về phía cửa sổ xe, bóng dáng Trần Diệp lúc ẩn lúc hiện, có chút mơ hồ không rõ.
Hắn cúi đầu, cười nhạt nhòa.
Chờ đến lúc Đàm Giám rốt cục cũng đứng dậy, Trần Diệp cũng xuống xe theo, đưa gối đầu cho y, cười nói: “Tôi không quay lại trường học ngay, gối đầu này anh cứ cầm trước, rảnh tôi quay lại lấy.”
Đàm Giám hơi kinh ngạc: “Vậy cậu muốn đi đâu?” Lập tức lại thấy hối hận, hỏi hắn đi đâu để làm gì chứ?
“Tôi…” Trần Diệp có chút ngượng ngùng, dường như khó mở lời “tôi…”
“Được rồi được rồi.” Đàm Giám phất tay, cười cười. “Cậu đi chơi của cậu đi, có rảnh nói sau.”
Trần Diệp thay đổi sắc mặt: “không phải tôi muốn đi uống rượu tán gái… Đệch! Anh đi theo tôi.” Vươn tay túm lấy Đàm Giám, lại muốn kéo y lên xe bus.
“Làm gì vậy? Cậu đi một mình đi… tôi không đi.” Đàm Giám kinh hãi lắp bắp, vội vàng giật tay ra.
“Đúng lúc thiếu người, hôm nay anh không bận gì chứ?” Trần Diệp không nói gì kéo y lên một chiếc xe công cộng khác. “Coi như giúp tôi một việc đi.”
“Rốt cục cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
Trần Diệp túm tóc, mặt nghiêng sang một bên: “Viện dưỡng lão.”
Xuống xe, Đàm Giám ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa: Nhà trọ cho người già. Cảm giác như mình đang nằm mơ.
Người giữ cửa nhìn thấy Trần Diệp từ xa, lập tức cười rộ lên: “Thạch Đầu a, cậu đã đến rồi? Hai ngày trước điều hòa trong phòng dì Triệu rỉ nước, đang nghĩ đợi cậu tới xem một chút.”
Đàm Giám mê hoặc: “Thạch Đầu là ai?”
mặt Trần Diệp ửng đỏ: “Bọn họ đều gọi tôi như vậy.”
“bọn họ không biết tên của cậu sao?”
Trần Diệp cau mày, vẻ mặt xấu hổ: “Đệch! Tên của tôi không dễ nghe.”
Đàm Giám cười rộ lên, lòng nghĩ dù sao cũng thuận tai hơn tên Thạch Đầu chứ? Y ngược lại không nghĩ tới Trần Diệp lại có thể đến viện dưỡng lão làm công nhân tình nguyện, cái này so với hình tượng thiếu gia ăn chơi của hắn quá không hợp.
Nhưng là… y hiểu hắn bao nhiêu cơ chứ?
Trần Diệp quen đường gõ cửa một phòng, một lão bà ngó đầu ra, thấy hắn lập tức vui vẻ: “Thạch Đầu à, đang nhớ cậu đây, đã tới rồi… lần trước cậu xem giúp bà cái điều hòa này, chẳng hiểu sao giờ lại rỉ nước, cậu xem một chút đi.”
Trần Diệp lên tiếng, xắn tay áo bước vào phòng ngủ lão bà, ngược lại Đàm Giám có chút xấu hổ, không biết mình tới làm gì đây.
Lão bà bưng chén nước cho hắn: “Cậu trai trẻ, cậu là bạn của Thạch ư?”
Đàm Giám gật đầu.
“Thạch Đầu là thằng bé tốt đó.” Lão bà cười hiền lành. “Có lần trường học của bọn họ tổ chức tới học địa lôi, giúp chúng ta làm vệ sinh, từ đó về sau Thạch Đầu thường xuyên tới làm công nhân tình nguyện. Hỏi tên nó nó không chịu nói, làm việc rất an tâm, cứ như một hòn đá trung thực.
Toàn thân Đàm Giám đổ mồ hôi lạnh, giống hòn đá trung thực? Trần Diệp?
“Nó mang cậu tới cùng, cậu cũng là một thằng bé tốt.” Lão bà híp mắt cười nói. “cậu là bạn học của nó sao?”
Trần Diệp lại toát mồ hôi, y còn có thể bị nhận là bạn học của Đàm Giám? Lão bà không cho y là chú của Trần Diệp đã là cho y mặt mũi rồi.
nhưng mà ngó thấy người ta không mang kính lão, Đàm Giám nghĩ, thôi thì hiểu cho bà.
Trần Diệp đổ đầy mồ hôi vật lộn với cái điều hòa cả buổi, cuối cùng cũng quay đầu lại: “Cháu không thấy lỗi gì, để hôm nào cho nhân viên sửa chữa tới xem chứ?”
Lão bà đau lòng rót nước cho hắn: “Quên đi, cậu cũng không phải nhân viên sửa máy điều hòa.”
Đàm Giám bật cười, liền vội vàng cúi đầu uống trà.
Trần Diệp có chút xấu hổ, đi rửa tay qua rồi trở về hỏi: “Còn có chuyện gì muốn cháu làm giúp không?”
“không có gì, cậu ngồi một chút đi, tôi đi nấu cơm.” Lão bà nói xong liền đi xuống bếp.
“Ấy không cần, chúng cháu không ở lại dùng cơm.” Trần Diệp vội vàng kéo bà lại. “Bà đừng bận rộn.”
“Vừa vặn đến giờ ăn cơm, ăn cơm rồi hãy đi!” Lão bà không vui. “Có phải là ngại cơm chỗ ta khó ăn không?”
Trần Diệp ấp úng cả buổi, Đàm Giám liền đứng lên hòa giải: “Cái kia, buổi tối trường học còn có lớp, chúng cháu phải quay về rồi, bà à, lần sau cháu cùng Thạch Đầu mua đồ ăn chạy tới thưởng thức tay nghề của bà!”
Lão bà nhìn bọn họ cả buổi, đành phải nhượng bộ: “Được rồi, nhưng mà lần sau đến không cho làm xong việc liền đi, các ngươi không cần mang gì cả, chỗ này của ta đều có rồi.”
Trần Diệp cười lên tiếng, nói lời tạm biệt với lão bà, kéo Đàm Giám đi. Đi ra ngoài cả buổi, rốt cục Đàm Giám cũng mở miệng: “Cậu nói thiếu người, bảo tôi đến giúp đỡ, giúp này nọ gì đâu?”
Y chỉ uống hai ngụm ngước, hàn huyên với lão bà vài câu mà thôi?
vẻ mặt Trần Diệp đau khổ: “Đây không phải là vì sợ anh hiểu lầm tôi buổi tối ra ngoài ăn vụng sao?”
Đàm Giám cười rộ lên: “Ha, thì ra là chứng minh cho tôi thấy sự vĩ đại, tình cảm sâu đậm của cậu.”
Trần Diệp thay đổi nét mặt: “Đệch! Anh cứ coi tôi như vậy?”
Đàm Giám thở dài, hơi cười: “Là tôi nói sai rồi. Trần Diệp, sao cậu lại tới đây làm công nhân tình nguyện?”
Trần Diệp quay đầu: “Thực ra không phải trong lòng tôi có bao nhiêu tử tế, chỉ là cảm thấy những người già này đều do cô đon… Anh nhìn tôi cũng chẳng giúp đỡ được gì, tôi sẽ làm cái gì? Giỏi lắm cũng chỉ giúp quét dọn vệ sinh này nọ. Hàng năm lúc học địa lôi, một người chết luôn được bao nhiêu người bày tỏ lòng yêu mến, nhưng quay đầu đi rồi chẳng trở lại nữa. Tôi ấy à, khong phải người tốt, như anh nói đây, có đôi khi chỉ là một tên lưu manh. Cho nên rảnh rỗi thì tới xem một chút, để tâm lý cân bằng.
Đàm Giám hơi muốn cười, trong lòng ê ẩm.
Nhóc con không thành thật nha, có gì phải ngượng ngùng đâu? Cậu đánh nhau uống rượu hút thuốc chẳng lẽ là chuyện kinh thiên địa nghĩa hay sao? Trong lòng cậu có một mặt yếu mềm sao không dám để người ta biết?
Trần Diệp nói: “Anh sẽ không vì thế mà yêu mến tôi chứ, Đàm Giám?”
Đàm Giám như cười mà không phải cười: “Cậu cứ nói xem?”
Trần Diệp quái dị nói: “Đệt! Sớm biết vậy tôi đã không dẫn anh tới Somewhere rồi, trực tiếp dẫn anh tới đây, bớt được bao việc!”
Đàm Giám cười to: “Cậu lượn đi! Chờ tốt nghiệp đại học xong nói sau!”
Trần Diệp nói Đàm Giám anh sẽ yêu mến tôi, chuyện sớm muộn thôi.
Đàm Giám cười nhạt, rất khó đấy, nhóc con!
Trời chiều nghiêng nghiêng đổ xuống, bóng hai người kéo dài. Trên thế giới này có đồng thoại, cũng có kiên trì, tình yêu giống như điểm đầu của vòng cung, hưởng thụ là từ đáy trèo lên trên khoái cảm.
Nếu như tình yêu thật sự tới.
—————————-
Jenny: đọc chương này mình rất thích đoạn Trần Diệp che cho Đàm Giám trên xe bus, rồi hình ảnh Đàm Giám nhìn bóng dáng Trần Diệp phản chiếu trên cửa kính, dường như Đàm Giám đã có chút rung động, và mình cảm thấy lúc đó Trần Diệp thực sự ra dáng một người đàn ông chứ không phải chỉ là một thằng nhóc trung học lưu manh.
Uầy, mà một chương của chị Tô càng ngày càng dài ra, trước có 5-6 trang word thôi mà, gõ ngăn ngắn sướng tay thế, vậy mà chương này 13 trang word, so với Tỏa Ưng thì chỉ bằng ½ nhưng thế thôi cũng khiến mình lười làm rồi o___o