Kiều Tấn Vi viết báo cáo tổng kết cuối năm để bình bầu chức vụ. Một mặt viết một mặt trong lòng chửi cái đệch, viết cái này mịa nó quá chán, thà làm phẫu thuật cho bệnh nhân cũng còn nhân đạo hơn công việc này nhiều — thế là lại cảm khái lần hai, nếu như bác sĩ nào cũng vừa phẫu thuật cho bệnh nhân vừa suy tư thì còn ra cái gì nữa, e rằng bệnh nhân kia sớm teo luôn.
Viết một đoạn thì viết không nổi nữa, đành phải vùi đầu vào viết tổng kết đồng nghiệp trước, tiện tay đảo sang trang giấy bên kia.
Ánh mắt đột nhiên ngưng lại, sắc mặt Kiều Tấn Vi biến đổi, dập tắt điếu thuốc.
“Ây da, sao anh lại tùy tiện chạm vào đồ của tôi?” Đồng nghiệp vô tình ngẩng đầu vội vàng giật món đồ trong tay hắn. “Thật không có đạo đức nghề nghiệp.”
Kiều Tấn Vi lại không chịu buông tay, xoay người chạy vào phòng làm việc.
Hạ Tiểu Xuyên cùng bạn học đi dạo phố, mua chậu tiên nhân cầu, ôm trước ngực, quay về trường học thì thấy Kiều Tấn Vi đang đứng chờ cậu dưới ký túc xá.
“Anh đến tìm tôi?” Cậu sửng sốt một chút.
“Đúng vậy, có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Hạ Tiểu Xuyên chần chừ một chút, đưa chậu cây cho bạn cùng phòng, sau đó nói với Kiều Tấn Vi: “Đi đâu?”
Kiều Tấn Vi nói: “Xung quanh đây tôi không quen, cậu chọn đi.”
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Vậy đi ăn thịt gà đi?”
Kiều Tấn Vi nói: “không, tìm chỗ yên tĩnh một chút.”
Hạ Tiểu Xuyên kinh dị: “Anh đang cách điệu đấy hả? Vậy không bằng ăn đồ kiểu Pháp đi?”
Cuối cùng hai người chọn một nhà hàng kiểu Hàn Quốc, có một mái hiên nhỏ, ở giữa bày một cái bàn, người phục vụ mang đồ lên, lễ phép lui ra ngoài.
Âm thanh xèo xèo của thịt quay cùng mỡ vang lên trên tấm nướng, Hạ Tiểu Xuyên đảo thịt quay: “Anh có lời cứ việc nói, chuyện gì khiến anh không mở miệng được?”
Kiều Tấn Vi liều mạng hút thuốc, cuối cùng mở miệng: “Đàm Giám đi đâu rồi?”
Hạ Tiểu Xuyên cười yếu ớt: “Đi đâu? Làm sao tôi biết? Đại khái là cùng cô gái nào đó hưởng tuần trăng mật đi.”
Sau khi cậu dọn vào trường không lâu thì Đàm Giám gọi điện cho cậu, nói cậu biết y đi rồi, tiền sinh hoạt hàng tháng nhớ ra ngân hàng rút. Hạ Tiểu Xuyên thậm chí không kịp hỏi y đi đâu, khi nào quay về, y đã cúp điện thoại.
Gọi điện lại, tắt máy, có thể đã lên máy bay.
Kiều Tấn Vi lại trầm mặc, cuối cùng ném một tờ giấy vào trước mặt Hạ Tiểu Xuyên.
“Cái gì đây?” Hạ Tiểu Xuyên bị hành động của hắn làm có chút tức giận, tiện tay nhặt lên, nhìn qua.
Mùi vị thịt nướng bay tới, dần dần biến thành mùi khét, Hạ Tiểu Xuyên vẫn không nhúc nhích.
“IITP, danh từ chuyên nghiệp như vậy có thể cậu nghe không hiểu. Phần kiểm tra này trong báo cáo viết rất rõ ràng, không nhất định là bệnh nan y nhưng 10-20% người bệnh sẽ phát triển thành bệnh nhiễm trùng đường tiểu.”
…
“Hẳn là y sớm biết, loại kiểm nghiệm báo cáo này theo thông lệ mỗi tháng phải kiểm tra một lần.”
…
“Hiện tại tôi biết vì sao y tiết kiệm cho cậu nhiều tiền như vậy.”
…
Tháng mười một, ngày trôi qua chậm rãi như ốc sên bò, lá rụng phiêu hoàng.
Trần Diệp vụng về sử dụng lò nướng, kỳ thực hắn không thích ăn mì gói, một ngày ba bữa bánh mì hắn ăn đã phát ngấy, nhưng không có cách nào khác, ở đây không ai làm cơm cho hắn.
Vì vậy thật hoài niệm tay nghề của Đàm Giám, tuy rằng số lần được ăn không nhiều lắm, coi như cũng chỉ có mấy tháng cuối miễn cưỡng xem như là tình nhân hẹn hò, thế nhưng suốt thời gian tịch mịch ký ức chỉ quay về những ngày đó.
Lúc đi cho rằng sẽ quên nhanh thôi, thế nhưng ở Mỹ, mỗi ngày đều bận rộn… bài vở bài tập nặng nề, ban ngày ban đêm đều mệt mỏi, buổi tối quay lại nhà trọ, nằm trên giường nhắm mắt lại, thoáng qua trước mắt là thân ảnh kia. Bình thường nằm mơ cũng mơ thấy y, phần lớn là việc lặt vặt, hoặc là hai người cùng nhau đi trong siêu thị, hoặc là ở trạm xe bus trạm tàu ngầm đột nhiên gặp lại nhau… đương nhiên cũng có mộng xuân, Đàm Giám ở trong mộng của hắn nhiệt tình mà lớn mật, rên rỉ giãy dụa giãy dụa, đúng lúc then chốt thì tỉnh lại, tình cảm mãnh liệt cũng ngừng lại.
Mỗi lần Trần Diệp mở mắt, khuôn mặt đen sì. Hắn nghĩ cái đệt, nằm mơ cũng không ăn được, quả nhiên là tự tìm bất mãn.
Ga giường của hắn dúm dó và có một cái gối đầu giống của Đàm Giám, mỗi đêm Trần Diệp ôm cái gối kia, trong lúc ngủ mơ gương mặt nở nụ cười *** đáng, rất giống tên biến thái.
Cũng may Mỹ là một quốc gia mở, Trần Diệp muốn phát tiết không đến mức không tìm được bạn tình. Nhưng sau mỗi lần thì đều nằm hút thuốc trừng mắt nhìn trần nhà đờ ra, càng thấy trống rỗng.
Còn nhớ đến trên gương mặt đó thỉnh thoảng lóe lên nét cười ôn nhu, hắn đã trúng độc, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khiến hắn dằn vặt. thuốc giải ở cách xa vạn dặm, muốn khỏi hẳn, so với tưởng tượng khó biết bao nhiêu.
Buồn cười hắn còn cho rằng chỉ cần đi là xong hết, thiên hạ thái bình.
Năm mới tới rất nhanh, Trần Diệp nghỉ về nước, cùng đám bạn lộn xộn tụ tập một chỗ, cao hứng uống mấy chén, lúc ra ngoài lái xe đầu có chút choáng, qua mấy con đường thực sự nhịn không được, sợ gặp chuyện không may đỗ xe lại ven đường, móc thuốc lá ra hút.
Đầu óc thanh tỉnh một chút, vậy mới nhìn rõ hóa ra lại lái xe đến con hẻm sau trường học cũ của Đàm Giám. Thế là nhớ đến lần đầu tiên gặp y, không nói hai lời liền hạ thủ đánh cho y mặt mũi bầm dập. Khi đó thấy thật đắc ý, ai biết được cuộc sống sau này sẽ vì người đàn ông kia mà chật vật đến vậy.
Thở dài, mặt mũi tôn nghiêm gì đó cũng lười so đo, móc điện thoại di động ra, nhấn số điện thoại thật lâu chưa gọi tới, tim đập rất mạnh, ngừng thở chờ điện thoại chuyển được, không ngờ lại tắt máy, Trần Diệp không thể làm gì khác hơn là gọi tới số bàn của Đàm Giám.
Điện thoại được tiếp, là Hạ Tiểu Xuyên.
“Đàm Giám có ở đấy không?” Trần Diệp nghĩ cú điện thoại này bị cậu nghe là xong rồi, Đàm Giám có ở trong phòng hay không phỏng chừng cậu cũng sẽ nói không.
“Anh hỏi Đàm Giám?” Hạ Tiểu Xuyên ở đầu bên kia cười, thanh âm nghe lạnh lẽo. “Y không ở.”
“Vậy y đang ở đâu?”
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Ở đâu? Tôi cũng muốn biết y đang ở đâu. Hai tháng trước y mua vé máy bay đi chỉ để lại sổ tiết kiệm 15 vạn và một bản báo cáo xét nghiệm — anh thần thông quảng đại như vậy, hay là tìm y giúp tôi đi, sau đó hỏi y một chút hiện đang nằm trên giường hay nằm trong nhà xác?”
Điện thoại di động mờ mịt rơi xuống đất, Trần Diệp không hiểu Hạ Tiểu Xuyên nói, Đàm Giám mất tích, không ai biết đi đâu —
Hắn nhắm mắt lại, có chút buồn cười. hắn nhớ tới đêm mưa lạnh lẽo kia, Đàm Giám nhàn nhạt nói với hắn, yêu cậu sao? Có lẽ vậy, một chút.
Bầu trời mù mịt, chuồn chuồn bay trên mặt nước, dường như sắp mưa.
Đàm Giám ngồi ở nhà trọ nhỏ hẹp, mở vi tính ra, trong tay cầm một cốc sữa tươi, lên mạng.
Một người không có khả năng biết mất hoàn toàn trên thế giới này, điện thoại di động có thể đổi, địa chỉ cso thể không để lại, thế nhưng internet thông suốt bốn phương, còn có hòm thư điện tử này.
Có trở về hay không là một chuyện, chít ít chỉ cần ngươi mở hòm thư liền nhất định thấy được thư người khác gửi cho ngươi.
Hạ Tiểu Xuyên thất bại trong gang tấc bởi vì cùng Đàm Giám sớm chiều ở chung đương nhiên chẳng bao giờ nghĩ đến cần biết hòm thư điện tử của y. Trần Diệp không giống thế, trước khi đi Mỹ mấy tháng, vì đã dự tính hết tất cả nên tất cả cách liên lạc với Đàm Giám hắn đều có.
Cách vài ngày hộp thư của Đàm Giám sẽ nhiều hơn một bức thư, Trần Diệp vui vẻ tự quyết định, hắn không quan tâm Đàm Giám có hồi âm cho hắn hay không, chỉ cần chắc chắn rằng những thư của hắn Đàm Giám sẽ thấy toàn bộ.
Chờ tôi quay về, mặc kệ anh đang ở đâu, cuối cùng tôi sẽ tìm được anh.
Anh không đợi tôi, sau khi tôi quay về cũng sẽ tìm được anh.
Đàm Giám nhẹ nhàng xóa thư đi, thoát khỏi hòm thư, tắt web.
Đẩy cửa ra, bên ngoài sấm rền cuồn cuộn, mắt thấy trời sẽ mưa to tầm tã. Dưới lầu có người vừa chạy vừa thét chói tai — tôi phơi quần áo ngoài trời! người ở tâng cao nhất giúp tôi thu dọn vào một chút!
Đàm Giám cười to, mở cửa, đi ra ngoài.
Uống một nửa cốc sữa trên bàn, vẫn còn hơi nóng.
Trên mặt nổi lên tơ máu nhàn nhạt.
Trên mạng nhện hoang tàn, có một động vật chân đốt, ngoại hình đặc thù 8 chân, có đâm tủa.
Nó không chủ động xuất kích, im lìm kết một cái võng, đợi con mồi tự đưa tới cửa, sau đó trói đối phương trong đó, không giãy được.
Loại động vật này rất nguy hiểm, tốt nhất là cả đời không gặp gỡ.
Nếu không hài cốt không còn
Toàn văn hoàn
Vâng, mọi người không đọc nhầm đâu, đúng là toàn văn hoàn đấy ah, câu chuyện đến đây là kết thúc rồi, tan chợ ai về nhà nấy thôi:))))
Đùa chứ, may là tác giả có viết thêm phần diễn giải về số phận của các nhân vật trong truyện, kết cục của 4 người sẽ được hé lộ ở phần khác:)))