Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 7 - Chương 17




“Em có chắc mình muốn đi học không? Em có thể ở lại đây với anh.” Anh Tod vỗ nhẹ xuống tấm đệm trong phòng chờ và tôi ngồi xuống cạnh anh, cố gắng không để ý tới gần chục bệnh nhân đang có mặt trong phòng mặc dù chẳng ai nghe hay nhìn thấy bọn tôi.

“Em cũng muốn lắm chứ. Em chỉ muốn chẳng bao giờ phải đi đâu khác. Nhưng Emma, anh Nash và Sabine vẫn đi. Bọn em vẫn đang hy vọng là đám tà ma sẽ quay sang cấu xé lẫn nhau và nhỡ chúng định nhập vào ai đó trong trường thì em còn kịp thời xử lý.”

Sự thật là như vậy. Nhưng không phải toàn bộ. Tôi cần phải nói chuyện với tên Ira một lần nữa, và nếu anh Tod biết điều tôi sắp làm, chắc chắn anh ấy sẽ đòi đi cùng tôi. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra, vì hai lý do:

Thứ nhất, tôi không muốn hai người họ gặp nhau. Tôi không muốn anh Tod bị kích động bởi con quỷ của phẫn nộ giống như tôi lần trước. Tôi không muốn hắn chạm vào người anh ấy vì bất cứ lý do gì.

Thứ hai, tôi không muốn bị anh Tod xen vào hoặc phản đối nếu chẳng may tôi có phải trả giá để mua thêm thông tin từ Ira. Mà khả năng này là rất… cao. Anh ấy hiểu những giới hạn mà tôi sẵn sàng vượt qua và không dám vượt qua để đưa bố quay trở lại, bởi vì cũng như tôi, anh ấy sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ mẹ mình. Nhưng không nhất thiết phải để anh ý chứng kiến cuộc thỏa thuận giữa tôi và Ira, khi mà sự giận dữ của anh sẽ chỉ khiến cho gã tà ma thấy thỏa mãn hơn mà thôi.

Tôi cảm thấy thật tồi tệ vì đã nói dối anh Tod nhưng tôi sẽ không thể sống nổi nếu lại có thêm một người phải chết, chỉ vì tôi không chịu làm gì. Nhất là nếu người đó là bố tôi.

“Anh cũng chỉ còn một ca nữa thôi, xong việc anh sẽ qua bên đó và tìm kiếm tiếp.”

“Một mình á?” Tim tôi đập thình thịch. “Chúng ta đã thỏa thuận là không đi một mình mà.” Nhỡ lão Avari bắt được anh ấy thì sao? Nhỡ ai đó bắt được anh ấy thì sao? Nhỡ anh ấy đi qua Cõi Âm và không bao giờ quay lại, để mặc tôi ngày ngày tự hỏi không biết anh ấy đã chết, hay bị lạc, hay trở thành món “đồ chơi” của đám tà ma, hay…

“Anh sẽ không sao đâu.” Ánh mắt xanh của anh như xẻ dọc nỗi sợ hãi đang bùng lên trong tôi. “Mẹ anh đang bị thương và chúng ta vẫn chưa biết vết thương có nghiêm trọng không. Anh cần phải đưa mẹ ra khỏi đó. Như thế chúng ta cũng đồng thời loại bỏ được những nơi không có bố em.” Anh nhún vai. “Một công đôi việc có phải hơn không?”

Tôi miễn cưỡng gật đầu đồng ý, cố gắng không nghĩ về khả năng lão Avari liên tục di chuyển bố tôi để không ai tìm ra. “Anh nhớ… cẩn thận và cứ cách một tiếng phải nhắn tin cho em, nếu không em sẽ nghĩ là anh đã bị bắt và em sẽ qua ngay bên đó tìm anh đấy. Em không nói suông đâu.”

Anh chàng thần chết mỉm cười. “Anh tin em mà. Anh sẽ gặp em vào giờ ăn trưa”. Ngay từ ngày đầu mới yêu, chúng tôi đã thỏa thuận là chỉ gặp nhau ở trường vào giờ ăn trưa, bởi vì tôi sẽ không thể tập trung học hành nếu có anh ấy quanh quẩn bên cạnh, kể cả khi không ai nhìn thấy anh.

“Lát gặp em nhé!” Nhưng tôi có cảm giác phải hàng thiên niên kỷ nữa mới tới giờ ăn trưa. Giống như một thứ ảo ảnh mà bạn càng tiến lại gần thì nó càng trôi bồng bềnh ra xa.

Ý nghĩ về điều sắp xảy ra, về điều tôi sắp phải làm, khiến trái tim tôi quặn thắt. Tôi rất muốn nói cho anh biết về kế hoạch mới của mình, về việc tôi sẵn sàng làm mọi thứ để không phải dùng đến giải pháp cùng bất đắc dĩ kia. Vì bạn bè. Vì gia đình. Vì bản thân tôi. Và vì anh và tôi.

Tôi muốn nói tất cả với anh Tod. Không thể nói với anh khiến tôi cảm thấy không thoải mái, như thể tôi đang dựng lên một hàng rào ngăn cách giữa hai chúng tôi. Một bức tường vô hình mà cả hai không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Tôi không nói cho anh biết bởi chắc chắn anh sẽ tìm mọi cách để ngăn tôi lại. Nhất là nếu không may mẹ anh chết đi, và anh sẽ chỉ còn lại mỗi mình tôi và anh Nash…

Tôi chớp mắt, vội vàng chôn chặt ý nghĩ ấy vào bên trong, không muốn để anh phát hiện ra. Nhưng hành động của tôi vẫn không qua được mắt anh.

“Em vẫn ổn chứ?” Anh xoay mặt tôi về phía anh và nhìn thẳng vào mắt tôi. Suýt chút nữa tôi đã thú nhận mọi chuyện với anh.

“Không. Em không hề ổn.” Tôi cố ý để lộ cho anh thấy phần sự thật ấy. “Chúng ta không hề ổn.” Và sẽ không bao giờ ổn cho tới khi lão Avari biến mất. Đáng tiếc, càng nghĩ về nhiệm vụ trước mắt, tôi càng thấy đó là một nhiệm vụ bất khả thi. “Nhưng em tin là mọi chuyện sẽ ổn.”

Anh mỉm cười và kéo tôi lại gần. “Khi em nói như vậy, với ánh mắt như thế kia, anh gần như đã tin lời em.”

Tiết thứ nhất và tiết thứ hai kéo dài tưởng chừng như vô tận, và tôi chẳng hiểu mình học mấy công thức Hóa học này để làm gì khi mà cả đời tôi sẽ chẳng bao giờ phải dùng đến nó. Và nếu số phận của thế giới xoay quanh không gian bốn chiều này thật, ít ra còn hơi có chút liên quan đến môn Toán, thì sớm muộn gì Trái Đất cũng bị diệt vong.

Khi chuông báo hết tiết hai vang lên, tôi là người đầu tiên lao ra khói lớp Hóa. Tôi vẫy tay gọi Emma ở hành lang và vờ như không nghe thấy câu hỏi của Chelsea Simms, sau đó chui vào một cái toa-lét gần nhất. Sau khi đã chắc chắn là trong đó không có ai, tôi từ từ tàng hình khỏi thế giới loài người, hy vọng không phải chạm mặt với Chelsea ở ngoài cửa toa-lét.Xong xuôi, tôi vụt biến vào căn bếp phía sau tiệm bánh rán, nơi vẫn đang đóng cửa kể từ khi ông chủ tiệm bị tên Thane giết chết hồi tháng trước. Lý do tôi chọn tiệm bánh này là vì nó vừa có các vật dụng sắc nhọn lại vừa không có người, một địa điểm lý tưởng để triệu tập một tà ma. Bởi vì sẽ không bao giờ có chuyện tôi mời Ira đến nhà mình, kể cả nếu tôi tự tin là mình có thể khống chế được tên quỷ đó. Trong khi thực tế là tôi không hề tự tin một chút nào.

Vết cắt trong lòng bàn tay trái của tôi vẫn còn chưa lành hẳn và tôi sẽ không thể giải thích với anh Tod nếu tay phải lại xuất hiện thêm một vết tương tự. Vì thế tôi quyết định cứa một đường trên cẳng tay, gần khuỷu tay trái. Không ngờ, để lấy máu từ vị trí đó khó hơn nhiều so với tôi tưởng và tôi phải loay hoay mất một lúc, chưa kể còn làm rớt vài giọt lên quần, mới có đủ máu trên sàn để triệu tập lão Ira.

Tôi lấy một tập giấy ăn rịt vào vết thương và gập tay lại để cầm máu. Sau đó tôi dùng ngón tay nguệch ngoạc viết tên lão tà ma bằng máu.

Chưa đầy một giây sau, Ira vụt hiện ra trước mắt tôi. Hắn cúi xuống nhìn tôi bằng đôi mắt đen vằn đỏ vô hồn và mặc dù khóe miệng của hắn không hề nhếch lên nhưng tôi thề là hắn đã mỉm cười. “Thật vui khi được gặp lại cô, cô Cavanaugh. Sao trông cô có vẻ tức giận thế?”

“Ông đã nói dối tôi.”

Ira ngồi xuống sàn đối diện với tôi. “Cô thừa biết chuyện đó là không thể mà, cơn giận dữ bé nhỏ. Nói dối là một trong số ít những việc ta không thể làm.”

Tôi rất muốn biết đó là những việc gì, và hắn ta biết là tôi muốn biết, nhưng tôi chẳng dại gì đi ngã giá với một tà ma cho một thứ mà mình không thực sự cần.

“Bố tôi không hề ở nơi mà ông đã nói, và vì thế mà bao nhiêu người bị thương.” Và mắc kẹt bên Cõi Âm. Nhưng tôi giấu nhẹm đi chi tiết ấy, phòng trường hợp hắn ta chưa biết gì về cô Harmony và bác tôi. Điều cuối cùng chúng tôi cần lúc này là có thêm một tên tà ma nữa truy lùng họ.

“Cô có hỏi ta là bố cô sẽ ở đâu đâu. Cô chỉ hỏi ta bố cô đang ở đâu và ta đã chỉ cho cô chính xác vị trí của ông ta tại thời điểm đó. Còn chuyện ông ta bị chuyển đi trước khi cô sang đến nơi đâu liên quan gì đến ta.”

“Chết tiệt!” Tôi cô gắng không để lộ ra nỗi tức giận của mình cho gã tà ma thấy nhưng đã thất bại thảm hại.

“Hãy nhìn theo chiều hướng tích cực, ít nhất cô cũng học được vài điều.” Lần này thì hắn thực sự mỉm cười, với đôi môi thâm xì như màu máu khô. “Rằng cô cần phải hành động thật nhanh, trước khi tin tức cô mua được trở nên vô tác dụng, đúng không?”

“Sai, bài học mà tôi rút ra được sau chuyện này là “Đừng bao giờ tin một tà ma”!”

Ira bật cười phá lên, nghe giống như tiếng sủa của một con chó điên hơn là tiếng cười của một con quỷ. “Ta cứ tưởng cô phải rút ra được bài học đó từ lâu rồi chứ.”

Đúng vậy, và đó chính là vấn đề của tôi.

Hắn nhoài người sang phía tôi, qua vũng máu trên sàn, và tôi phải cố gắng lắm mới không lùi ra sau, một hành động mà cả hai chúng tôi đều hiểu là biểu hiện của sự sợ hãi. “Và sự thật là ta không hề nói dối cô.”

“Nhưng ông đã trói bạn tôi lại bằng cây leo đỏ. Tại sao?”

Xem ra Ira có vẻ hứng thú với câu hỏi của tôi hơn là sự cảnh giác muộn màng của tôi với đám tà ma nói chung. “Thế cô có thấy bất ngờ khi một con mèo kêu meo meo không? Hay khi các mỹ nhân ngư dùng tiếng hát để mê hoặc con mồi của mình?”

“Tôi chỉ bất ngờ khi ai đó đồng ý giúp tôi nhưng cuối cùng lại quay ra tìm cách giết bạn tôi thôi.”

Gã tà ma ngồi lại về chỗ cũ, mắt chăm chú nhìn tôi. “Ôi cơn giận dữ bé nhỏ của ta… Thật khó để diễn tả thành lời sự ngây ngô đến dần độn của cô. Thứ nhất, ta không hề và sẽ không bao giờ “giúp” cô. Thông tin mà ta cung cấp cho cô không phải là một ơn huệ. Đó là một cuộc mua bán sòng phẳng, có cho và có nhận. Và lý do duy nhất ta chấp nhận ngồi đây, kiên nhẫn giải thích với cô tất cả những điều này là vì ta có thể cảm nhận được cơn giận dữ của cô đang tăng lên ngùn ngụt với mỗi lời ta nói. Mà chẳng phải tốn công tốn sức gì cả.”

“Ông là đồ… khốn nạn.” Còn nhiều thứ khác xấu xa bẩn thỉu hơn để nói về Ira nhưng tôi tạm thời chưa nghĩ ra.

“Cảm ơn, cô quá khen! Và xin nói thêm là ta không hề muốn giết cô bạn mara của cô. Nếu không ta đã xé xác cô ta ra từ lâu rồi. Hơn nữa, trong hầu hết các trường hợp, cái chết là sự kết thúc của mọi sự giận dữ, và là sự kết thúc bữa ăn của ta. Nhưng cô là một ngoại lệ.”

“Ngoại lệ?” Tại sao tôi lúc nào cũng bị coi là ngoại lệ vậy?

“Thông thường, những người như cô sau khi chết đi sẽ nhanh chóng mất dần mọi cảm xúc con người, bao gồm cả nỗi giận dữ. Ban đầu ta cứ nghĩ là do cô mới chết nên nó vẫn chưa xảy ra với cô. Nhưng sau khi nghiên cứu kỹ ta mới phát hiện ra cô không hề giống như những người khác. Cô là một người chết đang cố giả vờ sống, vì thế cô không hề mất đi các mối liên hệ của mình với thế giới loài người, kể cả khi đã chết. Cô vẫn biết yêu, biết hận. Cô vẫn nuôi hy vọng và mơ ước. Và hơn tất thảy, cô vẫn biết giận dữ. Vì thế cô vẫn còn hữu dụng đối với ta.”

Tôi cau mày. “Ông vòng vo một hồi cũng chỉ muốn nói với tôi rằng ông hạ độc Sabine để chọc tức tôi!”

Hắn gật đầu. “Có thể nói là như vậy. Thực ra mới đầu ta cũng định giết cô ta thật. Nhưng khi nếm thử nỗi giận dữ của cô ta, cả trong quá khứ và hiện tại, ta mới phát hiện ra cô chiếm một phần không nhỏ trong các mối hằn học của cô ta, mặc dù cô ta chấp nhận đi qua Cõi Âm cũng là để giúp cô và đám bạn của cô. Vì thế ta đoán chỉ cần làm cô ta bị thương cũng đủ khiến cô tức điên lên rồi.”

“Ý ông nói nếu bắt được các bạn của tôi, ông sẽ lại làm hại họ để chọc tức tôi?”

Khóe môi của tên Ira giật giật khiến tôi có cảm giác hắn đang thầm cười nhạo mình. “Có thể lắm. Và đó là thông tin miễn phí cuối cùng ta dành cho cô.”

“Sao cũng được. Đằng nào tôi cũng chẳng cần gì ở ông.”

Cặp lông mày đen nhánh của hắn cong vút lên đầy ngạc nhiên, một phản ứng rất giống con người. “Hừm, sao ta lại có cảm giác là cô đang nói dối nhỉ. Nếu không còn gì để nói với ta nữa sao cô không xóa tên ta đi mà vẫn giữ ta ở đây? Cô cần gì ở ta?” Hắn khoanh tay lại trước ngực chờ đợi, nhưng tôi không trả lời. Tôi chỉ sợ vô tình làm lộ ra những thông tin chúng tôi đang không muốn hắn biết. “Tin tức nữa chăng?” Hắn đoán. Và tất nhiên là hắn đã đoán đúng. “Ta đoán hôm nay cô chỉ cần thông tin thôi, nhưng ta rất mong một ngày nào đó cô sẽ viết tên ta bằng máu và nhờ ta hành động thay cô.”

“Sẽ không có chuyện đó đâu.” Một phần vì tôi không đủ dũng khí để làm điều đó. Một phần vì giao dịch với Ira quá nguy hiểm, bởi càng gặp hắn nhiều tôi càng dần quên đi thân phận thực sự của hắn, coi hắn như một nguồn có thể giải quyết mọi vấn đề Cõi Âm, giống như các phương thuốc thảo dược của cô Harmony.

Và sự bất cẩn ấy có thể sẽ dẫn tới những hậu quả còn khủng khiếp hơn cả cái chết.

“Ta lại nghĩ là có đấy. Ta có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ trong cô càng lúc càng tăng kể từ ngày chúng ta chính thức gặp mặt. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ cần một cái gì đó ở ta. Một cái còn hơn cả tin tức. Và khi ngươi đủ giận dữ để trả giá… hiển nhiên đó sẽ là một ngày đáng nhớ.”

Tôi tiếp tục im lặng, mặc dù biết làm như vậy sẽ chỉ càng khẳng định giả thuyết của hắn ta là đúng, rằng tôi vẫn đang cần cái gì đó ở hắn.

“Nhưng giờ cô chỉ cần tin tức thôi đúng không? Cô muốn biết bố mình đang ở đâu đúng không?” Lông mày hắn lại nhướn lên. “Cô có sẵn sàng trả giá gấp đôi cho câu trả lời đó không? Tôi cũng không nghĩ là mình sẽ nói câu này với cô đâu… nhưng nếu tôi là cô, tôi sẽ hỏi một câu hỏi mới. Ví dụ như tung tích của bác cô và mẹ người yêu cô? Một cặp bean sidhe khá đẹp đôi. Thật uổng phí nếu họ phải bỏ mạng nơi rừng sâu.”

Tim tôi ngừng đập trong vài giây, và khi nó đập trở lại, máu bắt đầu chảy rần rật khắp người tôi, nhanh đến nỗi mọi thứ trước mắt tôi như tối sầm lại. “Ông đã biết? Vậy mà nãy giờ ông nãy giờ vẫn thản nhiên ngồi đó trêu chọc tôi, trong khi bản thân biết rõ tôi đang cần cái gì?”

“Tất nhiên. Nếu nói ngay cho cô biết thì còn gì là vui nữa. Chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội chứng kiến cơn thịnh nộ của cô khi nó lên đến đỉnh điểm.”

“Khốn kiếp!”

“Rồi, rồi…” – Gã tà ma thích thú ra mặt khi chứng kiến tôi tức quá không thốt nên lời. “Giờ hãy nói cho ta biết, cô định trả cho ta cái gì để đổi lấy thông tin cô cần nào?”

“Tôi chẳng cần gì hết.” Cuối cùng tôi đã hiểu. “Ông không hề biết họ đang ở đâu, đúng không?” Trước giờ Ira chưa bao giờ nói là hắn biết, mà chỉ bóng gió ám chỉ điều đó.

“Hỏi rất hay! Nếu cô chịu cho ta nếm thử nỗi giận dữ của cô một lần nữa ta sẽ trả lời cho cô biết.”

“Đừng hòng.” Tôi nhổm dậy và hắn ngước nhìn theo tôi.

“Ô kìa, cơn giận dữ bé bỏng, cô định bỏ đi với tâm trạng cáu gắt thế à?” Hắn bật cười trước câu nói đùa của bản thân. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi gặp một tà ma biết nói đùa như thế này. “Thành thật mà nói ta cũng không thấy có vấn đề gì. Hy vọng sẽ sớm được gặp lại…”

Không nói không rằng tôi dùng gót chân xóa sạch dòng chữ trên sàn và Ira lập tức biến mất. Vẻ sững sờ trên khuôn mặt hắn vẫn còn vương lại trong tâm trí tôi trong giây lát, nhưng sự thỏa mãn đó không đủ để làm dịu đi cơn giận dữ và nỗi sợ hãi trong tôi.

Khi giọng nói của hắn đã tan biến hẳn, tôi lùi vội khỏi vũng máu trên sàn, đột nhiên thấy khiếp sợ vì những gì mình đã làm.Tôi đã một lần nữa triệu tập con quỷ của sự phẫn nộ và đặt bản thân mình vào nguy hiểm.

Điều khiến tôi sợ hơn cả là tôi đã để cho hắn đi mà không có thêm bất kỳ thông tin gì về tung tích của bố hay cô Harmony và bác Brendon. Tôi quá thất vọng với bản thân vì có gan triệu hồi một con quỷ trong một cơn bốc đồng dại dột nhưng lại không có gan kết thúc việc mình đã làm. Tôi đã không dám trả giá để đổi lấy thông tin có thể cứu được ba mạng người.

Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?

Tôi cứ lùi, lùi mãi cho đến khi lưng va phải cái bệ bếp bọc thép không rỉ lạnh ngắt, và rồi tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, co hai chân lại và vòng tay ôm chặt lấy đầu gối. Tôi nhìn chằm chằm vào vũng máu trước mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh và điều hòa lại nhịp tim. Tôi biết mình lại vừa mắc phải một sai lầm lớn và tôi cần phải tìm cách sửa chữa sai lầm ấy.

Làm sao tôi có thể tìm được bố, bác và cô khi mà có quá nhiều tà ma cũng đang săn đuổi họ?

Cuối cùng, khi cơ thể tôi đã trở lại bình thường sau hàng chuỗi những phản ứng rất-con-người còn sót lại, tôi đứng dậy làm cái điều cần phải làm. Tôi mở tủ, lấy giẻ lau sạch chỗ máu trên sàn rồi vứt vào thùng rác đằng sau tiệm bánh. Đồng hồ trên tay tôi chỉ sắp hết tiết ba. Và nếu may mắn, sẽ không ai phát hiện ra việc tôi mất tích trong suốt tiết trống ấy. Nhưng mọi người sẽ biết nếu tôi bỏ nốt cả bữa cơm trưa.

Trong toa-lét tiệm bánh, tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, sửa sang lại đầu tóc. Phải tới khi vặn vòi để nhúng ướt khăn lau chỗ máu khô trên cẳng tay, tôi mới phát hiện ra tay áo của mình không đủ dài để che chỗ vết cắt mới tinh kia.

Tôi vụt biến vào phòng ngủ ở nhà, lấy băng cá nhân băng nó lại, sau đó khoác thêm cái áo cardigan tay lỡ để che vết thương. Đang định quay trở lại trường học thì tôi chợt nhìn thấy vết máu dính trên quần nên đành mở tủ tìm cái quần khác để thay.

Tôi hiện ra trong phòng vệ sinh nữ ở tầng một chỉ hai phút trước khi giờ ăn trưa bắt đầu. Và vì trong phòng đang không có ai nên tôi hiện nguyên hình ngay tại chỗ mà không cần chui vào toa-lét như mọi lần.

Tôi mới băng qua được nửa căng tin về phía cái bàn quen thuộc ngoài sân trong thì bị Sabine gọi giật lại. “Kaylee! Cô đã biến đi đâu thế?” Chị ta hạ giọng hỏi. “Nãy giờ tụi này gọi cho cô liên tục mà chẳng thấy cô nghe máy!”

Bởi vì tôi có nghe thấy gì đâu. Tôi rút điện thoại ra và bật màn hình lên xem nhưng nó đã tắt ngúm từ bao giờ. Cũng phải thôi, hôm qua tôi hầu như có ở nhà đâu mà có thời gian sạc pin.

“Sao thế?” Tôi đi theo Sabine ra ngoài sân. “Có chuyện gì à?”

“Emma tự dưng lên cơn hoảng loạn vào giữa tiết ba. Cô ấy gào thét gọi tên cô ở ngoài hành lang và các thầy cô giáo không làm sao trấn tĩnh cô ấy lại được. Họ đã phải gọi phòng y tế và chuyên gia tư vấn. Nhưng cô ấy vẫn cứ liên tục gọi tên cô. Không còn cách nào khác họ đành gọi tôi và anh Nash lên thuyết phục cô ấy.”

Nỗi sợ hãi cho tình trạng của Emma khiến toàn thân tôi đông cứng lại và làm xáo trộn các dòng suy nghĩ của tôi. Đến nỗi tôi đang đi phải dừng lại và bắt bản thân phải tập trung. Từng việc một. Đầu tiên phải tìm Emma đã. “Cậu ấy đâu rồi? Cậu ấy có sao không?”

“Y tá đã tiêm thuốc an thần cho Emma và đưa đến bệnh viện bằng xe cứu thương rồi. Bọn này xin mãi mà họ không cho đi theo. Họ đã gọi cho bố cô, người giám hộ trên giấy tờ của Emma, nhưng tất nhiên là không gặp được chú ấy.”

“Giờ cậu ấy đang ở bệnh viện à? Chị đã gọi cho anh Tod chưa?”

“Anh Nash gọi rồi nhưng anh ấy không nghe máy.”

“Chắc là anh ấy đang đi tìm cô Harmony.” Sau khi nói chuyện với Ira, tôi càng ý thức được về sự nguy hiểm của Cõi Âm đối với tất cả chúng tôi. “Để tôi đi xem cậu ấy thế nào. Hai người… chị và anh Nash nhớ cẩn thận nhé!” Tôi giơ một tay lên xoa trán. “Khoan đã, hay là hai người… về nhà được không? Đến nhà tôi ý, cùng với Sophie và Luca. Nhớ xin phép nhà trường đàng hoàng. Còn nếu họ không cho thì cứ… tự bỏ về cũng được. Tôi không nghĩ là chúng ta được an toàn ở đây đâu.”

Hay bất cứ đâu.

Và rồi tôi bang hoàng hiểu ra một điều, chính chúng tôi là người đã mang nguy hiểm đến cho trường Eastlake, chứ không phải điều ngược lại.

Sabine gật đầu. “Không cần cô bảo tôi cũng tự biết phải trốn học.”

Tôi đang định vụt biến ra khỏi đó thì sực nhớ ra một chuyện. “À quên, vết thương của chị thế nào rồi?” Vội quá suýt nữa thì tôi quên Sabine vừa bị trúng độc mới mười hai tiếng trước.

“Ổn rồi, chỉ hơi mệt thôi.” Không ngờ cô nàng mara này cũng có lúc biết mệt cơ đấy!

“Thế thì tốt rồi. Cảm ơn đã tìm tôi. Hẹn gặp lại mọi người ở nhà. Tôi qua đó đón Emma rồi về ngay.”

“OK.” Sabine nhíu mày nhìn cái áo cardigan của tôi. “Này, cô vừa thay quần áo đấy à?”

“Ừ. Chuyện dài lắm. Tôi đi đã nhé!” Nói rồi tôi vụt biến khỏi hành lang trường và hiện ra trong bệnh viện, trước khi chị ta kịp tra hỏi thêm.

Phòng cấp cứu gần như vắng tanh. Anh Tod nói giờ cao điểm thường là vào buổi tối và cuối tuần.

Sau khi đã tàng hình, tôi lướt thật nhanh qua các dãy ghế trống và quầy trực của y tá để vào phòng bệnh tìm Emma. Chỉ có bốn giường là có bệnh nhân đang nằm nhưng không thấy Emma đâu. Không lẽ cậu ấy đã phải nhập viện hoặc là đã ra viện?

Tôi sục sạo khắp nơi tìm kiếm, kể cả trong toa-lét và mấy cái máy bán hàng tự động mà chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Cuối cùng tôi dừng lại trước quầy trực quan sát mấy cô y tá. Chắc chắn họ đang có những thông tin tôi cần, hoặc là trong máy tính mà tôi không biết truy cập, hoặc là trong tập hồ sơ in sẵn mà tôi không thể tự tiện mở ra xem, bởi dân tình sẽ tá hỏa lên khi không nhìn thấy tôi.

Tôi cần phải xem mà không chạm vào bất cứ thứ gì. Hoặc là đợi cho đến khi không còn ai ở đó. Nhưng ở giữa cái khoa được coi là bận rộn nhất bệnh viện như thế này, có bao giờ mà hết người qua lại.

Tôi lẳng lặng đến gần quầy trực quan sát các bác sỹ và y ta vừa thoăn thoắt làm việc trên máy tính, vừa rôm rả truyện trò với nhau. Bởi vì vẫn đang giả vờ sống nên tôi rất ít khi ẩn mình đi như thế này giữa đám đông. Thường tôi chỉ tàng hình khi phải làm chuyện gì đó mà không muốn để ai phát hiện ra.

Tôi kiễng chân ngó qua vai cô y tá, nhìn vào xấp hồ sơ trên bàn xem có chộp được thông tin nào hữu ích không thì một cô khác tên là Anne, theo như bảng tên trên ngực, bước tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

“Chị vừa bỏ lỡ một vụ khá hay ho.” Cô y tá đầu tiên, Gina, nói.

“Lại có một cụ 80 tuổi nào khỏa thân chạy lung tung à?”

Gina bật cười ha hả. “Không. Chị còn nhớ cô bé được đưa đến ngay trước giờ ăn trưa không? Trên xe cứu thương từ trường trung học Eastlake ý?”

Tôi sững người lại. Họ đang nói về Emma.

“Cái cô bé gào thét gọi tên ai đó ý hả? Có, nhớ chứ. Bác sỹ Cohen đã yêu cầu cho đi khám thần kinh tổng quát thì phải. Kết quả thế nào?”

“Chị còn nhớ Claudia mới chuyển từ bên Lakeside sang không?” Y tá Gina hỏi và Anne gật đầu. “Chị ấy nhận ra cô bé đó từng là bệnh nhân tâm thần ở bên Lakeside. Chưa hết, cô ấy từng nhập viện dưới một cái tên khác cách đây hai năm. Trong suốt thời gian điều trị cô ta hầu như chẳng bao giờ mở miệng và cách đây vài tuần cô ta đột nhiên biến mất khỏi khu điều trị được bảo vệ nghiêm ngặt. Họ không biết cô ta thoát ra bằng cách nào. Mọi lối ra đều được khóa và đặt máy theo dõi vậy mà không ai thấy cô ta.”

“Kỳ lạ nhỉ. Vậy là giờ họ chuyển cô ta trở về Lakeside à?”

“Vâng. Bên khoa tâm thần vừa qua đón cô ta về cách đây 15 phút. Bố mẹ cô ấy cũng đang trên đường tới đây.”

Thôi chết! Emma đang ở trong Lakeside. Sau Cõi Âm, cái bệnh viện tâm thần ấy là nơi đáng sợ nhất đối với tôi trong cả hai thế giới. Vậy mà chẳng hiểu sao nó đã trở thành phiên bản thành Rome của cuộc đời sau khi chết của tôi.

Mọi con đường đều dẫn đến Lakeside.