Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 7 - Chương 13




Chúng tôi nắm tay nhau, đứng thành từng cặp trước cửa Lakeside, khu dành riêng cho bệnh nhân tâm thần kế bên bệnh viện nơi anh Tod và cô Harmony làm việc, một người thì cứu mạng cho người khác còn một người lại lấy mạng của người khác. Nắm tay nhau là cách duy nhất cô Harmony và Sabine có thể giữ cho bác tôi và anh Nash được vô hình.

Còn anh Tod và tôi đơn giản là… không muốn rời tay nhau.

“Em ghét nơi này.” Tôi lầm bầm nói và anh Tod siết chặt lấy tay tôi. “Có cái gì đó mách bảo em là nó sẽ còn kinh khủng hơn ở đầu bên kia của thế giới.”

Lại một lần nữa, không ai lên tiếng phản đối.

“Giờ thì sao?” Anh Nash ngước nhìn tòa nhà ba tầng. “Chúng ta đi qua đó trước rồi mới xuống tầng hầm? Hay là xuống tầng hầm trước rồi mới đi qua bên đó?”

Sự thật là cách nào cũng nguy hiểm như nhau. “Theo em thì xuống tầng hầm trước rồi hẵng đi qua Cõi Âm, bởi vì một khi đã đi qua bên đó, chúng ta sẽ không thể làm gì đâu.”

“Cháu nói cũng đúng.” Bác Brendon gật đầu nói.

Tôi buông tay anh Tod, chìa tay nắm lấy tay anh Nash và bác Brendon, trong khi anh Tod nắm tay mẹ anh ấy và Sabine. Một giây sau, cả sáu người chúng tôi đã có mặt dưới tầng hầm của bệnh viện tâm thần Lakeside, có điều đáng ra tôi phải mang theo đèn pin. Tôi cũng không biết là tầng hầm này có thường xuyên được sử dụng hay không, bởi thấy đèn đóm tối om, ống nước thì rỉ sét, và mùi ẩm ướt khắp nơi.

Sabine rút điện thoại ra khỏi túi và bật phần mềm đèn pin lên. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng mình không hề muốn nhìn thấy những thứ chị ta sắp cho mình thấy, kể cả trong thế giới loài người. Nhờ ánh đèn của điện thoại, chúng tôi lần ra được căn phòng lớn nhất dưới tầng hầm mặc dù cũng không có quá nhiều phòng như tôi tưởng và quyết định đi qua Cõi Âm từ đấy. Kể cả nếu bố tôi không phải đang bị giam giữ ở căn phòng này, nhưng một người như lão Avari sẽ thích một nơi rộng rãi để “đùa nghịch” với nạn nhân của mình.

Lão Ira không hề nói là lão Avari đang ở Lakeside cùng với bố tôi, nhưng chúng tôi vẫn cứ đề phòng cho tình huống xấu nhất.

Chúng tôi lại chia ra thành cặp và thống nhất để cho anh Tod và tôi đi qua bên đó trước, để thu hút sự chú ý của lão Avari. Sau đấy các đôi khác mới lần lượt đi qua từ các vị trí khác nhau của căn phòng để tìm kiếm bố tôi được nhanh hơn. Thay vì đi loanh quanh tầng hầm bên Cõi Âm, chúng tôi đã nhất trí là nếu không thấy bố tôi ở trong căn phòng này họ sẽ quay trở lại thế giới loài người, đi sang phòng khác rồi mới quay lại tìm kiếm tiếp. Làm như vậy mới giảm thiểu được nguy cơ bị đám tà ma phát hiện.Sabine và anh Nash được dặn dò là phải quay trở lại thế giới loài người ngay, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn hoặc một trong hai người bị thương. Anh Tod và tôi cũng vậy nhưng đã bị tôi kiên quyết từ chối. Tôi sẽ không rời Cõi Âm mà không có bố.

Bác Brendon dường như cũng hiểu được điều đó nên đã kéo tôi sang một bên, nắm lấy hai tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi, mặc dù tôi đồ rằng bác sẽ chẳng thể nhìn thấy gì giữa một nơi tối tăm như thế này. “Kaylee, cháu phải hứa là cẩn thận đấy nhé!”

“Cháu lúc nào chẳng cẩn thận.”

Anh Nash bật cười thành tiếng.

“Ok, cháu lúc nào cũng cố gắng cẩn thận.” Nhưng sự thật là không phải lúc nào sự “cẩn thận” cũng làm nên việc lớn. Nếu một người không dám mạo hiểm vì gia đình và người thân của mình, thử hỏi anh ta sống trên đời để làm gì? Trong trường hợp của tôi không hẳn gọi là sống. Nhưng cuộc đời sau khi chết của tôi sẽ không còn ý nghĩa nếu mất đi bạn bè và người thân, và tôi sẽ không để lão Avari lấy đi thêm bất kỳ ai nữa. “Nói chung… đừng cố tỏ ra anh hùng, ok?”

Tôi gật đầu. Tôi chưa bao giờ có ý định muốn làm anh hùng, hay mạo hiểm một cách không cần thiết. Tôi chỉ muốn tìm lại được bố của mình.

Bác Brendon hẳn đã đọc được điều ấy trong mắt tôi, bởi vì tôi thấy bác quay sang dặn anh Tod. “Nếu tình hình chuyển biến xấu, cháu nhớ phải đưa con bé rời khỏi đó ngay.”

Anh Tod gật đầu. “Chú yên tâm.”

Chúng tôi đứng vào góc xa nhất của căn phòng, không quá gần với đống than xỉ để tránh những thứ mọc trên đấy có thể chạm vào mình nhưng cũng không quá xa để khỏi hiện ra giữa một bầy tà ma. Hoặc một vật cứng nào đó.

Mồ hôi bắt đầu túa ra trong lòng bàn tay tôi. Anh Tod nắm lấy tay tôi và siết chặt. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi em.” Anh thì thầm khích lệ.

Tôi để mặc cho anh đưa cả hai chúng tôi qua Cõi Âm để tránh lạc nhau trong quá trình di chuyển.

Lúc tôi mở mắt ra bên Cõi Âm, tôi có cảm giác gần như bị mù. Không phải vì ánh sáng quá chói chang, mà vì sau khi đứng quá lâu trong bóng tối dưới tầng hầm bên thế giới loài người, bất kỳ thứ ánh sáng nào dù là nhỏ nhất cũng sẽ là một cú sốc đối với cơ thể tôi.

Tôi đứng bất động mất một lúc, cho mắt tự điều tiết và thích ứng dần, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh Tod. Hình ảnh đầu tiên khi tôi có thể nhìn được trở lại là những vệt sáng đang nhảy múa trước mắt mình.

Là nến. Lão Avari đã thắp sáng cả căn hầm bằng hàng trăm cây nến nhỏ li ti, không giống với bất kỳ loại nến nào tôi từng nhìn thấy. Từng ngọn lửa nhỏ cháy phập phùng trong những cái bát hình thù quái dị chứa đầy chất lỏng sền sệt, và tôi không hề nhìn thấy một ngọn bấc nào. Bản thân thứ chất lỏng ấy đang cháy.

Anh Tod siết nhẹ tay tôi và tôi lặng lẽ gật đầu ngầm báo với anh là có, tôi cũng nhìn thấy. Tôi nhìn thấy tất cả. Tôi không dám mở miệng hay cử động, bởi vì vẫn chưa có ai phát hiện ra chúng tôi, một lợi thế tôi không hề ngờ tới nhưng dự định sẽ tận dụng triệt để.

Lý do chúng tôi chưa bị phát hiện là vì bọn chúng đang bận rộn theo dõi một màn thanh toán đẫm mãu ở cuối phòng, nơi một con quái vật khổng lồ đang xé xác một con khác nhỏ hơn.

Tôi há hốc mồm, giơ tay bịt miệng lại để không phun sạch chỗ thức ăn vừa ăn buổi trưa.

Anh Tod siết lấy tay tôi lần nữa và theo thói quen tôi lại hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, mặc dù giờ tôi đâu có cần phải thở nữa. Tôi đảo mắt liếc một vòng quanh căn phòng lớn và bắt gặp không ít những sinh vật quái dị, nếu không thiếu chân tay thì xương khớp cũng bị bẻ ngoặt ra đằng sau, hoặc không thì cơ thể mọc đầy sừng, cánh và đuôi. Nhưng tìm mãi tôi vẫn không thấy có dấu hiệu gì của bố.

Tôi quyết định không có dấu hiệu gì tức là một dấu hiệu tốt.

“Đã tìm ra thứ cô cần tìm chưa, tiểu bean sidhe?” Giọng của lão Avari vang lên, khiến tôi có cảm giác như đang có một đàn nhện bò rần rật dưới da thịt mình. Tôi quay đầu lại và thấy lão ta đang đứng chăm chú nhìn chúng tôi ở ngay góc tường kế bên. Qua những tiếng bò trườn trên tường và những tiếng sột soạt của quần áo, tôi có thể đoán được là tất cả mọi ánh mắt khác trong phòng giờ cũng đang đổ dồn về phía chúng tôi.

Tôi không quay ra nhìn bọn chúng. Tôi không thể, bởi tôi không muốn mất đi vẻ điềm tĩnh của mình. Riêng việc biết chúng đang có mặt ở đây đã là quá đủ với tôi rồi. Mặc dù tôi đã từng xuất hiện một lần giữa đám đông lớn hơn thế này rất nhiều nhưng lần đó tôi đã che giấu được nỗi sợ hãi và thân phận thực sự của mình. Còn lần này tôi bị lộ tẩy hoàn toàn, và rơi vào trạng thái dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết.

Có thể trước khi tới đây, lòng tôi đang tràn trề nỗi giận giữ và phẫn nộ thật, nhưng giờ đứng giữa một bầy quái vật Cõi Âm như thế này, tên nào tên nấy cũng chỉ nhăm nhe tìm cơ hội xé xác chúng tôi ra, tôi gần như bị nỗi sợ hãi làm cho tê liệt hoàn toàn.

Tôi nuốt nước bọt cái ực rồi buông tay anh Tod ra. Hành động đầy tính độc lập ấy có thể không che giấu được nỗi sợ hãi của tôi nhưng hy vọng nó sẽ khiến cho kẻ đối diện phải kiêng nể phần nào. “Bố tôi đâu?”.

Lão Avari nhích lại gần hơn, và qua dáng đi khoan thai, đầy uy quyền kia có thể thấy là lão ta đang rất hài lòng vì tôi đã chủ động đi qua bên này, nơi mọi năng lực của tôi đều bị hạn chế, không thể tàng hình, tắt tiếng hay trở nên trong suốt. Trông lão ta vẫn y như lần đầu gặp mặt. Cao, gầy, trong bộ vét tối màu, giống như các nhân viên văn phòng bên thế giới loài người vẫn thường mặc, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh méo mó, hoang tàn của Cõi Âm.

Đôi mắt vô hồn đen kịt của lão dường như vẫn đang theo dõi từng cử động của tôi, nhưng tôi không dám chắc bởi thật khó để xác định khi nhìn vào một đôi mắt không có đồng từ hay mống mắt như thế. “Ta đã đưa bố cô tới một nơi an toàn rồi.”

“Trả bố tôi lại cho tôi.”

“Tất nhiên là trả rồi.” Avari dừng lại và chắp hai tay ra sau lưng. “Và cô cũng đã biết giá cả. Cô qua đây để thương lượng các điều khoản đầu hàng của mình?”.

“Đúng vậy.”

Lão Avari tặc lưỡi. “Tà ma không thể nói dối nhưng ai cũng hiểu là một tiểu bean sidhe đã chết như cô thì dư sức nói dối. Vì thế đừng trách ta khi ta từ chối tin cô.”

“Tùy ông.” Tôi có thể cảm nhận được các sinh vật khác cũng bắt đầu bò trườn về phía chúng tôi. “Điều kiện của tôi như sau…” Giờ tôi muốn đòi gì mà chẳng được. Không quan trọng lão ta có đồng ý hay không, vấn đề là phải làm sai để kéo dài thời gian, và đánh lạc hướng sự chú ý của đám tà ma. “Thứ nhất, thả bố tôi về nhà. Thứ hai, ông phải thề sẽ không bao giờ tìm cách liên lạc với bạn bè và người thân của tôi, dưới bất kỳ phương thức nào. Dù chỉ một lần. Thứ ba, ông phải thề sẽ tránh xa khỏi trường học của tôi, cũng như toàn bộ học sinh đã, đang, và sẽ theo học ở đó. Và toàn bộ giáo viên, nhân viên trong trường. Sau khi ông đã thực hiện được tất cả những điều trên, tôi sẽ trao cho ông linh hồn bất tử của mình. Đó là thứ ông muốn, đúng không?”

Avari cần tôi tự nguyện trao cho lão linh hồn của tôi. Và khi lão ấy có được nó, tôi sẽ không thể trốn thoát.

Mãi mãi.

“Hãy trao linh hồn của cô và ta hứa với cô, bố cô sẽ được trả về thế giới loài người.”

“Ông trước.” Có tiếng bò sột soạt ở chỗ gần gã tà ma, về phía chỗ tôi đang đứng. Tôi cố gắng tập trung, bắt trái tim mình đập chậm lại, trước khi lão ta nghe được bằng chứng sự sợ hãi của tôi. “Và đó mới chỉ là yêu cầu đầu tiên của tôi.” Phải thật kiên định, Kaylee! Tôi không thể để cho lão ta nhìn thấy gì ngoài sự tự tin. Và nỗi giận dữ. “Ông sẽ không thể có được thứ ông muốn cho tới khi tôi đạt được thứ tôi cần. Bắt đầu bằng sự trở về của bố tôi.”

“Ngay lập tức.” Anh Tod ở bên cạnh tôi bồi thêm. “Và bình yên vô sự, không bị tổn hại gì.”

Lão Avari nhướn một bên lông mày lên. “Ta không thể làm gì nhiều với một kẻ đang sống, nhưng nếu cô muốn, ta có thể giết chết hắn ta rồi khôi phục lại gần như nguyên trạng ban đầu. Tất nhiên, hắn sẽ phải ở lại đây…”

“Không. Trả bố tôi lành lặn về thế giới loài người, từ tinh thần, thế xác đến linh hồn. Không được tổn hại một cái gì.” Có vẻ như xúc tu của một sinh vật nào đó trong phòng đang ở rất gần tôi, và tôi đã phải thu hết can đảm để không ngoái đầu nhìn nó. “Và tôi muốn ông thề là ông sẽ không bao giờ tìm cách làm hại bố tôi lần nào nữa. Vĩnh viễn.”

Đám đông sau lưng gã tà ma ồ lên đầy thích thú, làm toàn thân tôi sởn hết cả gai ốc.

“Vị trí cô đang đứng hiện giờ không cho phép cô đưa ra lắm yêu sách thế đâu, tiểu thư Cavanaugh ạ.”

“Ai bảo không? Tôi đang sở hữu cái linh hồn mà cả hai chúng ta đều biết rất rõ là ông sẵn sàng làm mọi thứ để có được nó. Vì thế hãy làm theo yêu cầu của tôi, còn không tôi sẽ rời khỏi đây.”

“Tiểu bean sidhe ơi tiểu bean sidhe, lời nói dối của cô lại chẳng quá rõ ràng.” Lão Avari tiến lại gần tôi, giẫm đạp lên chân và đuôi của các sinh vật mà tôi hy vọng sẽ không bao giờ phải nhận diện, và tôi không thể lờ đi những ánh mắt, những tiếng sột soạt đang hướng về phía mình. “Cô sẽ không bao giờ bỏ rơi bố mình ở đây chờ chết. Để rồi chịu sự tra tấn, hành hạ đến ngàn đời. Có thể ta không hiểu được điều đó nhưng ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó ở cô.”

“Tôi chưa bao giờ nói mình sẽ bỏ rơi ông ấy. Nhưng nếu tôi đầu hàng mà không nhận được sự đảm bảo nào của ông, chắc chắn ông sẽ không tha cho bố tôi. Như thế thà rằng tôi rút lui và củng cố lại lực lượng còn hơn.”

Lão Avari quắc mắt giận giữ. Rõ ràng lão ta đang tìm kiếm khe hở trong lời đề nghị của tôi. Avari muốn có linh hồn của tôi, nhưng nếu có thể tìm được cách giữ lại cả bố tôi, chắc chắn lão ta sẽ không từ bỏ. Và nếu tóm được cả anh Tod nữa thì càng tốt. Xét cho cùng lão ấy vẫn là con quỷ của lòng tham.

Nhưng tôi không để cho lão một khe hở nào mà cựa quậy.

“Đến lượt ông nói rồi đấy.” Anh Tod lên tiếng, sau vài giây lặng thinh giận dữ của gã tà ma. “Thương lượng giống như người ta chơi tennis bằng từ ngữ, thay vì dùng bóng. Tôi cứ tưởng ông giỏi trò này lắm cơ, ai dè…”

Tôi không biết nên bật cười hay quay sang bảo anh Tod thôi ngay đừng chọc giận con hổ đói đó nữa.

Ánh mắt vô hôn của lão Avari gầm gừ nhìn anh Tod, sau đó chuyển sang mấy ngọn nến kỳ dị đang cháy phập phùng. “Mỡ người đốt lên cũng đẹp đấy chứ nhỉ?”

Một nỗi khiếp đảm mới chạy dọc sống lưng tôi. Mỡ người. Lấy trực tiếp từ con người. Hy vọng chúng được lấy từ người đã chết là khá mong manh, bởi tôi không còn lạ gì cái sở thích bệnh hoạn thích hành hạ người khác của lão Avari.

“Đó chính là tương lai của ngươi đấy, thần chết ạ. Sẽ sớm thôi, ngươi cũng sẽ trở thành nguyên liệu để đốt cháy hàng trăm đốm lửa khác.”

Anh Tod bật cười. “Nếu đây là cách ông muốn khen tôi “nóng bỏng” thì yên tâm, tôi biết từ lâu rồi.” Anh giang rộng hai tay ra để thu hút sự chú ý của lão Avari và đám quái vật. “Nhưng tôi sẽ thắp sáng cả căn phòng này bằng nhân cách chói lòa của mình, bởi vì các người sẽ không thể cạo ra đủ mỡ ở tôi để thắp sáng dù chỉ là một ngọn nến. Và đám bạn của ông xấu như thế, tốt hơn hết nên ở trong bóng tối thì hơn.”

Mặt gã tà ma tối sầm lại. Sự giận dữ trong giọng nói của lão giống như mũi dao sắc nhọn cứa vào da thịt tôi. “Một ngày nào đó, rất gần thôi, cái mồm của ngươi sẽ là nguồn gốc của tai họa giáng xuống đầu ngươi.”

“Cũng có thể.” Anh Tod liếc sang phía tôi, rồi nhún vai. “Từ giờ tới lúc đó, nó sẽ vẫn là nguồn gốc của mọi niềm vui.”

“Rút cuộc ông có định trả bố tôi về hay không, hay là tôi nên gói ghém linh hồn mình lại để về nhà nào?”

Tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt độc ác của lão Avari, mỗi khi lão ấy đến tìm tôi. Mỗi khi lão lấy đi một mạng người để trả thù tôi. Lão ấy sẽ không dừng lại cho tới khi đạt được thứ mình muốn, và mỗi lần để vuột mất tôi chỉ càng khiến cho lão ta thèm khát hơn. Tức giận hơn. Liều mạng hơn.

Sự giận dữ làm cho lão ấy càng trở nên nguy hiểm hơn. Trong khi nó thường chỉ khiến tôi hành động ngu xuẩn hơn. Riêng điều này thì lão Ira nói đúng.

“Thôi được. Sau khi chúng ta đã thống nhất với nhau, bố cô sẽ không phải chịu khổ nữa và ta sẽ trả ngay ông ta về thế giới loài người, sau khi đã sở hữu được linh hồn của cô.”

Nếu đây là một cuộc thương lượng thực sự, chắc chắn tôi sẽ phản bác lại. “Đồng ý. Và ông sẽ không được tiếp tục liên lạc hay tìm cách làm hại tới ông ấy, hoặc bắt ông ấy sang Cõi Âm, dưới bất kỳ hình thức nào, bao gồm nhưng không giới hạn bởi sự ép buộc, đe dọa, hoặc cưỡng chế, với tư cách cá nhân, hay qua một bên thứ ba.”

“Uầy.” Anh Tod huýt sáo. “Em học cách ăn nói như luật sư ở đâu thế?”

“Các điều khoản dành cho người sử dụng internet. Thuộc được chúng khó không kém gì tìm đường bên Cõi Âm.” Tôi trả lời, và anh Tod nhếch mép cười. “Avari? Thề đi, bằng không cuộc trao đổi này chấm dứt ở đây.”

Quai hàm gã tà ma bạnh lại, một phản ứng rất giống con người. “Ta xin thề. Giờ thì giao linh hồn của ngươi ra.”

“Tôi vẫn chưa nói xong.”

“Ngươi…” Lão ta gầm lên, làm tôi giật bắn mình, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Lớp băng mỏng trên sàn nhà dưới chân lão chợt rẽ ra, tỏa đi các hướng. Đám đông đằng sau ồ lên hưởng ứng. Tôi không hiểu chúng đang nói gì với nhau nhưng tôi có thể đoán tất cả đang rất háo hức muốn nhìn lão Avari mất bình tĩnh với tôi.

“Cẩn thận! Ông sắp đạt được thứ mình muốn rồi.” Tôi tiếp tục trêu ngươi gã tà ma, mặc dù trong lòng đang run lẩy bẩy vì sợ. “Không lẽ ông định hất đổ mọi thứ?”

“Ngươi càng nói sẽ chỉ khiến cuộc đời về sau của ngươi thê thảm hơn mà thôi.” Lão Avari đổi sang giọng cảnh cáo. Lớp băng dưới chân lan tới tận chân đám lâu nhâu đằng sau khiến bọn chúng phải lùi vội ra xuống dưới. Tôi cũng muốn tránh khỏi lớp băng đó bởi tôi từng chứng kiến cơn giận dữ của lão ấy làm cho Addison đóng băng, nhưng giờ không phải là lúc thể hiện sự yếu đuối hay sợ hãi. “Ngươi sẽ phải trả giá cho sự xấc láo của mình, và ta sẽ uống trực tiếp nỗi đau đớn của ngươi từ nguồn, cho tới ngàn thu.”

“Tôi thì lại không nghĩ vậy.” Tôi giương mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen xì của lão Avari. “Tôi nghĩ ngay từ đầu ông đã muốn làm tổn thương tôi rồi, bất luận tôi có nói hay làm gì đi chăng nữa.”

Lão Avari quắc mắt lên đầy tức giận. Nếu lão ấy có đôi mắt bình thường, có lẽ tôi sẽ nhìn thấy sự bừng tỉnh trong mắt lão. Và tôi nói đúng, lão ấy vừa nhận ra mình không còn gì để hăm dọa tôi, ngoại trừ…

“Bạn bè và gia đình tôi.” Tôi đứng thẳng người dậy, cố gắng tỏ ra tự tin và kiên định nhất có thể, mặc dù trong lòng chẳng thấy như vậy chút nào. “Tôi muốn ông hứa sau khi có được linh hồn của tôi sẽ không bao giờ làm phiền tới họ, dù là dưới bất kỳ hình thức nào, bằng nỗ lực của bản thân hay qua sự giúp đỡ của người khác. Và rằng ông sẽ không giúp bất kỳ ai làm hại hay thậm chí liên lạc với họ. Không ngoại trừ một ai.”

Trong cơn thịnh nộ của lão tà ma, lớp băng dưới sàn càng lúc càng lan rộng và một gã trong đám sinh vật không tên Cõi Âm chỉ kịp rú lên một tiếng rồi im bặt. Tôi quay đầu lại nhìn thì đã thấy tên đó bị đóng băng từ đầu đến chân ngay tại chỗ đang đứng. Một tên khác đứng bên cạnh ôm bụng cười sằng sặc rồi vung tay đấm thẳng vào tảng băng sống kia khiến cho nó vỡ vụn rồi bắn tung tóe trên sàn.

“Sự kiên nhẫn của ta dành cho ngươi đã hết giới hạn, tiểu bean sidhe. Cái chết và sự chú ý của gã tình nhân thần chết đã làm xói mòn sự ngây thơ của ngươi. Ngươi nghĩ giờ mình còn xứng đáng để đưa ra điều kiện với ta sao?”

Tôi lại đảo mắt nhìn quanh phòng một lần nữa, tìm kiếm dấu hiệu của cô Harmony và bác Brendon hoặc anh Nash và Sabine. Để xem mình còn cần giữ chân gã tà ma này thêm bao lâu thời gian nữa.

“Việc chúng ta vẫn đang đứng nói chuyện với nhau như thế này khiến tôi nghĩ là mình vẫn còn có giá trị. Và việc đến giờ ông vẫn chưa hề thốt ra câu tôi đã hết giá trị. Nhưng ông biết sao không? Ông nói đúng. Có lẽ tôi nên đi. Tôi cần bố tôi thật đấy nhưng không cần thiết phải cầu xin ông trả lại ông ấy cho tôi. Đằng nào cũng phải trả giá cho sự trở về của bố mình, chi bằng tôi đi trả cho người khác còn hơn. Một người đã từng nếm thử mùi vị của tôi cùng “sự ngây thơ đã bị xói mòn” của tôi, nhưng vẫn sẵn sàng mua lại nó.” Ý nghĩ ấy khiến toàn thân tôi nổi hết gai ốc, nhưng tôi thà chết cũng không để cho bọn chúng thấy.

“Trên đời này chẳng ai có thể tìm thấy bố ngươi một khi hắn đã nằm trong tay ta. Ngươi sẽ phải thương lượng với ta, bằng không hãy chống mắt ra xem bố ngươi bị hành hạ như thế nào.”

“Kay này…” Anh Tod giả vờ thì thào. “Anh nghĩ điều kiện lão Ira đưa ra hay hơn đấy.”

“Ira?” Lão Avari nhích lại gần hơn, nhưng tôi vẫn đứng im, mặc dù lớp băng dày cộp dưới chân lão ta lan rộng theo từng bước chân. “Lại nói dối rồi. Ngươi không bao giờ có thể sống sót khi đối mặt với con quỷ của sự phẫn nộ.”

“Ồ…” Tôi nhíu mày, giả vờ nghĩ lại. “Nói thế không lẽ tôi đã nằm mơ là mình đã triệu tập hắn ta? Vậy thì làm sao tôi biết là Ira có đủ sức mạnh để đáp lại một lời triệu tập, còn ông thì không? Và nếu như tất cả điều đó không phải là thật, chứng tỏ tôi cũng chưa bao giờ để hắn ta hôn mình. Hay nếm thử máu của mình. Hay chích hút sự giận giữ của mình. Vậy thì ông sẽ không phiền nếu tôi bỏ ông lại ở đây và đi tìm tên quỷ tưởng tượng có tên là Ira kia nhé, vì có vẻ như hắn ta sẵn sàng hợp tác với yêu cầu của tôi hơn.”

“Anh bỏ phiếu cho ông vua của phẫn nộ.” Anh Tod nói. “Nếu là anh, anh cũng chọn hắn ta.”

Lão Avari chĩa ngón trỏ, phóng ra một mảng băng lớn về phía cuối phòng. Miếng băng như mũi giáo xuyên thẳng qua người một sinh vật màu xanh đang đứng ở đó, khiến hắn chỉ kịp rú lên một tiếng rồi đổ sụp xuống sàn. “Mục tiêu tiếp theo sẽ là người tình thần chết của ngươi. Ta không có thời gian chơi trò cút bắt này với ngươi, bean sidhe ạ. Hãy trao ra linh hồn của ngươi còn không thì về nhà đi và ta hứa với ngươi, bố ngươi sẽ phải chịu mọi đau đớn thay ngươi…”

Tiếng của gã tà ma nhỏ dần và lão quay đầu sang bên trái, nhìn chằm chằm vào bức tường dài phía nam. Một cảm giác bất an dấy lên trong bụng tôi. Chính giữa tường là một cánh cửa đóng kín. Và tôi chợt nhận ra lão ta đang lắng nghe điều chúng tôi không nghe thấy.

Ngón tay của lão Avari lại chĩa ra lần nữa, và hai vai lão ấy nhô lên khỏi cái cổ áo sơ mi trắng toát. Bức tường bên trái lão ta nổ tung từng cơn mưa băng và đá tảng. Cát bụi bắn tung tóe khắp nơi, và tôi ho sặc sụa trong vòng tay của anh Tod lúc anh xoay người che chắn cho tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng thớ thịt của anh và có lẽ anh đã đưa tôi rời khỏi đây nếu không phải vì…

“Ôi không…” Tôi vội đẩy anh ra để có thể nhìn qua lỗ hổng trên tường và thấy điều anh vừa thấy.

Sau khi đám bụi tan hẳn, tôi nhận ra lão Avari đã xuyên thủng không chỉ bức tường ngăn cách với căn phòng kế bên mà cả trần nhà của phòng bên cạnh và một phần sàn nhà phía trên. Qua lỗ hổng của đống gạch vỡ ngổn ngang, tôi có thể nhìn thấy bầu trời Cõi Âm, đang dần chuyển sang màu da cam, giống như màu của món súp bí ngô lúc bắt đầu sôi.

Tôi nhìn theo kẽ nứt và nhìn thấy điều khiến anh Tod chùn bước. Điều đang thu hút mọi ánh mắt của những người trong phòng. Điều lão Avari vừa nghe thấy lúc nãy qua bức tường.

Ở phòng bên cạnh, bác Brendon đang đứng dạng hai chân, trên tay cầm hai cái búa sắt dính đầy máu xanh lè. Nằm sõng soài trên sàn nhà trước mặt bác là ba thi thể méo mó, dị dạng với làn da xám xịt và những cái chân mềm oặt như xúc tu.

Một tên bị chôn vùi dưới lớp đất đá bẹp dí, khi lão Avari cho nổ tung bức tường. Hai tên còn lại đang nằm bất tỉnh trên sàn, máu xanh chảy ròng ròng trên đầu. Có lẽ bác tôi đã kiếm được hai cái búa đó ở cái phòng đầy máy móc cũ kỹ lâu ngày không sử dụng.

Trong một thoáng, không ai cử động. Bác Brendon chỉnh lại hai cái búa trong tay, mắt nhìn chằm chằm về đám sinh vật Cõi Âm đang trong tư thế sẵn sàng chờ lệnh tấn công của lão Avari.

Tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bố tôi đâu. Vậy thì tại sao bác Brendon vẫn đang ở đây? Tại sao bác ấy và cô Harmony không quay trở về ngay khi lão Avari cho nổ bức tường?

Và rồi tôi nhìn thấy mái tóc vàng của cô Harmony xõa dài trên đống đổ nát. Toàn thân cô gần như bị che lấp bởi lớp bụi mù mịt, và máu vấn tiếp tục rỉ ra trên trán cô.

Cô Harmony đang không hề cử động.