Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 6 - Chương 10




TÔI LẤY BA LÔ cho mình va giày cho anh Nash, sau đó lẻn vào lớp, bí mật đưa giày cho anh. Tất nhiên ngoài Nash ra tôi không để ai nhìn hay nghe thấy tiếng mình rồi. Xong xuôi, tôi nhắn tin cho Sabine.

Nash đến rồi. anh ấy không sao. Và anh ấy yêu chị.

Tôi ngồi xuống cái bàn quen thuộc trong sân trong – tàng hình, mặc dù xung quanh chẳng có ai – và cảm thấy khá hài lòng với bản thân vì đã đối xử tử tế với Sabine. Đúng lúc đó anh Tod xuất hiện trên thảm cỏ trước mặt tôi. “Chào anh!” Tôi cất điện thoại vào túi, và đứng dậy hôn anh. Thay vì buông tôi ra, anh bế bổng tôi lên rồi đặt tôi ngồi xuống mặt bàn.

Vì không ai có thể thấy bọn tôi nên tôi kéo anh sát lại gần, sau đó cúi xuống hôn anh một lần nữa.

“Sao hôm nay anh rảnh rỗi thế à?” Tôi thì thào hỏi.

“Bởi vì hôm nay là thứ Tư.”

“Từ nay nó sẽ là ngày yêu thích của em.”

“Phải hơn một tiếng nữa anh mới có bệnh nhân cần xử lý, vì thế anh định tạt qua ngồi với em một lúc trước khi quay lại làm hai ca liền.”

Tôi khẽ nhíu mày. “Sao lại là hai ca?”

“Sáng giờ chẳng thấy Mareth đến nhận danh sách của ca trực từ trưa đến nửa đêm, và ông Levi không thể tìm thấy chị ấy. Vì thế anh phải làm luôn phần công việc của Mareth, ít nhất cho tới khi chị ấy xuất hiện.” Mareth là thần chết làm cùng bệnh viện với anh Tod. Chị ta có hơn hai thật kỉ kinh nghiệm trước anh Tod nhưng vẫn bị coi là lính mới, theo tiêu chuẩn của thần chết.

“Trước giờ chị ấy đã bao giờ vắng mặt mà không báo trước như thế này chưa?”

“Chưa, và chị ấy luôn sẵn lòng đổi ca với anh khi anh cần.”

một cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong tôi. “Là tên Thane.” – Tôi kết luận, nhưng anh Tod lắc đầu – “Nhỡ hắn ta không phải đang nhắm cụ thể vào anh thì sao? Nhỡ thứ hắn ta chỉ cần là một thần chết và hắn biết có thể tìm thấy một người làm ở bệnh viện. Và khi không thể tóm được anh thì hắn chuyển sang tìm Mareth. Như thế, hắn ta sẽ không phải quay trở về gặp lão Avari với hai bàn tay trắng.”Tại sao lão Avari lại cần một thần chết? Lão ta chẳng phải đã có Thane rồi sao?”

“Đúng, nhưng Thane không muốn tham gia vào cái việc mà lão Avari đang tiến hành. Chẳng phải Sabine đã nói thế còn gì?” – hay Thane đã nói thế nhỉ? – “nói chung em sẽ hỏi xem Luca có thể tìm ra Mareth không. Nếu chị ta vẫn đang ở bên này thế giới, cậu ta sẽ tìm ra thôi.”

“anh cứ thấy anh chàng đó kì quái thế nào ấy.”

“thì Sabine cũng có khác gì đâu.” – Tôi lẩm bẩm và anh Tod bật cười – “Vậy là anh đang phải làm ba ca liên tục à?” Bởi vì một ngày chỉ có hai ca, mỗi ca 12 tiếng. “Ừ, cho tới khi Mareth xuất hiện. Nhưng anh sẽ được nghỉ giữa giờ dài hơn, và em sẽ phải gặp anh liên tục cho mà xem.”

“không phải là phải, mà là được.” Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, thì thầm nói.

“Em có thể gặp anh bao lâu tùy thích, bất cứ lúc nào em muốn.”

“Trừ những lúc anh đi làm đúng không?” Tôi trêu anh, nhưng anh lắc đầu.

“Bất cứ lúc nào em muốn. Mọi thứ khác có thể chờ, kể cả cái chết, Kaylee…”

Bữa trưa không có anh Tod thật buồn tẻ, nhưng cũng may là anh Nash đã gần như trở lại bình thường, và Sabine có vẻ cũng đã tha thứ cho anh ấy. Luca ngồi ăn với chị Sophie ởmột bàn khác, vì thế tôi không có cơ hội hỏi cậu ta về Mareth. Tôi không muốn nói mấy chuyện này trước mặt chị Sophie, mặc dù chị ấy đã biết hết mọi chuyện.

Jayson có vẻ cũng ý thức được sự thiếu hòa hợp giữa bản thân và những người trong nhóm, vì thế anh cố gắng bù đắp bằng cách nói không ngừng nghỉ. Tôi đã cố tham gia tiếp chuyện anh ta, nhưng kiến thức của tôi về đội bóng vô cùng hạn chế, nhất là sau khi anh Nash rời khỏi đội, và tôi lại càng không quan tâm tới ngày Bùng học của học sinh năm cuối, bởi vì tôi vẫn đang là học sinh năm ba, và tôi thậm chí còn không chắc mình có cơ hội dự lễ tốt nghiệp hay không. Tôi đã ngừng đưa ra các giả định về tương lai của mình từ một tháng trước, khi tôi nhận ta rằng trong cuộc đời không thể nói trước được điều gì, và nhất là cuộc đời sau khi chết lại càng khó đoán định hơn.

Tôi đang ngồi đảo qua đảo lại mất hạt đậu xanh trên đĩa khoai tây nghiền, một cách vô thức, thì bị Emma đá cho một cái ở dưới gần bàn. Có điều chân cậu ấy xuyên thẳng qua chân tôi và đập vào chân bàn. Tôi sực nhận ra là mình đang mờ dần đi.

Tôi giật mình vội lấy lại tập trung để hiện nguyên hình, và thấy mọi người trong bàn đang nhìn chằm chằm về phía mình, kể cả Jayson. “Em không sao chứ?” – anh ta nhíu mày hỏi – “Trông em có vẻ nhợt nhạt.”

“Vầng, không sao.” – Chậm thêm một giây nữa chắc cả người tôi đã thành trong suốt rồi – “Chúng ta đang nói chuyện gì ý nhỉ?”

“Prom.” Emma trả lời.

“Và chuyện một vài người trong chúng ta sẽ không tham dự vào buổi lễ đó.” Sabine đế thêm.

“Chị phải đi chứ.” – Emma khăng khăng nói – “Đó là buổi prom dành cho học sinh năm cuối mà. Tại sao chị lại không muốn đi?”

“Tôi không bao giờ mặc váy.”

“anh Nash.” – Emma ngó sang phía anh tìm đồng minh – “Bảo chị ta đi đi. Đời người chỉ có một lần tham dự prom thôi.”

“Tính đến giờ anh đã trượt mất ba môn. Vì thế rất có khả năng là anh sẽ tham dự prom tới hai lần. hơn nữa anh sẽ phải mất ít nhất một năm để thuyết phục cô ấy xỏ vào cái váy.”

anh Nash nhe răng cười, nhưng chỉ có mình Jayson bật cười hưởng ứng. “anh trượt tới ba môn ý hả? không thể tin được, trước giờ anh Nash luôn là một học sinh ưu tú và đã đúng thứ 12 toàn trường cuối học kì trước.

Nash nhún vai nhìn tôi, các vòng xoáy trong mắt anh hiện rõ sự ân hận và tiếc nuối. “Học kỳ năm nay nhiều chuyện xảy ra quá.”

“anh ý chỉ đang nợ vài bài tiểu luận thôi, các thầy cô đều rất tạo điều kiện cho anh ấy.” Sabine chen ngang. Tôi không thể hiểu nổi một người học hành lè tè, chểnh mảng như chị ta có thể tốt nghiệp đúng thời gian, còn anh Nash lại trượt tới tận 3 môn…

“Nếu anh kịp bổ sung các bài còn thiếu và bài kiểm tra cuối kì đạt từ 90 điểm trở lên, chắc cả năm anh sẽ được điểm B.” anh Nash nói. anh ấy sẽ mất đi thứ hạng, nhưng ít ra vẫn tốt nghiệp được.

“Em xin lỗi.” Tôi cúi gằm mặt xuống bàn.

“Kay, chuyện này đâu phải lỗi tại em.” anh Nash phẩy tay.

“Ừm, em nghĩ là có đấy.” Sabine đủng đỉnh nói, và tôi nghĩ chị ta nói đúng. Khi anh Nash và tôi bắt đầu hẹn hò, anh ấy đang là một vẫn động viên giỏi và một học snh ưu tú, cùng rất nhiều lời mời từ các trường đại học danh tiếng. Nhưng cuộc đời anh đã bị hủy hoại trong tay tôi. Tôi biến anh ấy thành một kẻ nghiện ngập, sau đó bỏ rơi anh, lừa dối anh và đổ tội giết người cho anh. thật thần kì là anh ấy vẫn chưa bỏ học, mà mới chỉ bỏ đội bóng.

“không phải, chính anh đã tự gây ra cho mình và anh sẽ tự đứng dậy từ những sai lầm đó.” anh Nash khăng khăng nói, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi đã tin lời anh.

“Nếu em có thể giúp anh chuyện gì, cứ nói với em.” Tôi nói, giọng đầy chân thành.

“Cảm ơn em.” anh gật đầu. Và lời cảm ơn của anh cũng rất chân thành.

Tôi vượt qua được tiết anh một cách yên ổn mà không bị mờ đi lần nào. Lúc Emma và tôi đang chúi đầu vào làm bài tập tiếng Pháp thì bà Madeline lù lù hiện ra, làm tôi sợ gần chết – nghe thật mỉa mai, nhưng làm sao tôi có thể chết hơn được nữa?

“Đến giờ đi làm rồi.” Bà ấy nói, và vì không muốn mọi người tưởng mình điên, tôi vẫn phải nhìn Emma trả lời thay vì quay sang cái ghế trống bên cạnh, nơi bà Madeline đang đứng.

“không, giờ là lúc làm bài tập tiếng Pháp.”

“Hử?” Emma khẽ cau mày. Nhưng trông cậu ấy không có vẻ gì là bất ngờ trước câu nói không đầu không đuôi của tôi. Xem ra Emma đã quá quen với việc tôi nói chuyện với những người mà cậu ấy không thể nhìn thấy.

“Sếp mình, hướng 3 giờ.” Tôi lẩm bẩm cho mình bà Madeline và Emma nghe.

Emma cứng đờ người lại, quay đầu ngó nghiên xung quanh, nhưng hiển nhiên là cậu ấy không thể nhìn thấy bà sếp tôi rồi.

“Giờ thì đi thôi.” Bà Madeline giục và tôi chỉ biết thở dài ngao ngán.

“Rất tiếc cậu phải làm nốt bài tập một mình rồi, Emma. Mình phải đi đòi lại linh hồn bị đánh cắp từ tay một con quỷ Cõi âm gớm giếc nào đó đây. Nếu hết giờ mà chưa thấy mình quay lại thì cậu cất sách vở hộ mình luôn luôn nhé?”

Emma mở to mắt nhìn tôi gật đầu. Sau đó tôi đứng dậy xin cô Brown đi toa-lét và đi theo bf Madeline ra ngoài sân trong, nơi Luca đang ngồi đợi chúng tôi chỗ bàn ăn quen thuộc.

“Bà ấy cũng tìm cả cậu à?” Tôi ngồi xuống ghế đối diện Luca.

“Thực ra là mình đã gọi cho bà Madeline.” – Luca nhe răng cười – “Mình giả vờ là bị ngộ đọc thức ăn. Còn cậu?”

“Bệnh phụ nữ hàng tháng.””

Cậu ta gật gù. “Lý do kinh điển.”

“Ừ, nhưng đáng ra mình phải tìm lý do gì đó để đi được lâu hơn. Như cậu là có thể nghỉ cả chiều rồi đấy.”

Bà Madeline hắng giọng, kết thúc cuộc trò chuyện phiếm của chúng tôi. “Luca, vào vấn đề chính đi nào.”

“Xin lỗi.” – Luca vội ngồi thẳng lưng lại và nói – “Vừa có một xác chết ở trung tâm thương mại. Chắc mới chỉ chết độ 10 phút là cùng.”

“Sao cậu biết?” Tôi bắt đầu thấy tò mò về khả năng của người gọi hồn.

Luca nhún vai. “Mình có thể cảm nhận được mọi thứ chết chóc từ một người chết cho tới khi họ bắt đầu mục rữa hoặc được bảo quản bằng các phương pháp nhân tạo.”

“Vậy là cậu không thể cảm nhận được xác chết trong nghĩa trang hả?”

“Thường thì là không. Bởi vì khi đó học đã mục rữa hoặc được bảo quản, hoặc cả hai. Nhưng mình có thể cảm nhận được cậu, trong vòng bán kính vài ki-lô-mét. Và nếu cảm nhận được bên cạnh cậu có thêm một người nữa thì mình biết chắc là anh Tod đang đi với cậu.”

“Mình sẽ cố giả vờ như là không biết điều đó.” Tôi rùng mình nói và Luca gật đầu đầy thông cảm.

“Tôi đã kiểm tra với ông Levi rồi, thoe lịch thì ngày hôm nay không ai phải chết ở trung tâm thương mại.” – Bà Madeline nói – “vì thế đây hẳn là việc làm của tên trộm linh hồn liên hoàn.

“Sao bà biết? Nhỡ đâu là một tên thần chết nổi loạn nào đó thì sao? Hoặc có thể vẫn là tên trộm hôm trước?” Tôi cũng kh biết mình có thể giấu chuyện của tên Thane đến bao giờ. Nhưng nếu tôi kể cho họ nghe về hắn ta sớm hơn, liệu tôi có ngăn chặn được vụ ngày hôm nay hay không? Và nếu tôi làm vậy, chuyện gì sẽ xảy ra với anh Tod?

“không phải thần chết.” – Luca lắc đầu – “Ở trung tâm thương mại chỉ có một xác chết, chứng tỏ hung thủ vẫn còn sống. hoặc ít nhất là hắn ta chưa chết.”

“Như thế nghĩ là sao?”

“Chúng tôi đang hy vọng cô sẽ sớm tìm ra được câu trả lời.” – bà Madeline kéo cái vò hai quai từ trong túi áo ra và đưa cho tôi – “Nhưng trước khi cô đi, có một điều cô cần phải biết.” – bà thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Hành động ấy khiến tôi thấy sợ hơn cả việc mình sắp phải làm – “Tôi nợ cô một sự thật, Kaylee ạ. Và tôi sẽ nói cho cô biết bây giờ, mặc dù chúng ta cũng không có nhiều thời gian.”

“sự thật? không lẽ lâu nay bà đang nói dối tôi?” Và bà ấy chọn đúng lúc tôi sắp sửa đi đối mặt với một con quỷ giết người hàng loạt để thú nhận điều đó?

“không phải, nhưng tôi đã bỏ qua một chi tiết khá quan trọng, và tôi muốn xin lỗi cô về điều đó. Tôi đã tưởng rằng làm như thế sẽ khiến cô yên tâm công tác hơn, bởi vì nếu cô có bất kì hoài nghi nào về sức mạnh của phòng Khiếu nại, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ sức mạnh của chính mình. Nhưng không có lý do gi để cô phải nghi ngờ bản thân mình cả,

Kaylee ạ. cô được tuyển dụng vì khả năng và các năng lực bean sidhe của mình, và chúng tôi đặc biệt biết ơn khi tuyển được cô về làm việc ở đây bởi vì… chúng tôi chỉ còn mỗi mình cô.”

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu bà Madeline đang nói gì. “Hả? Bà nói vậy là sao?”

“Tôi từng nói với cô là kẻ đánh cắp linh hồn hàng loạt đó đã giết hai người trong số các trích đoạt viên của chúng tôi. Nhưng hai ngày trước, hắn đã giết nốt người thứ ba, và cũng là người cuối cùng của phòng Khiếu nại. Trước giờ quân số trong phòng chúng ta vốn đã ít rồi vì bình thường chẳng mấy khi cần phải dùng đến các trích đoạt viên – ơn Chúa.

Những gì xảy ra ở trong khu vực này mấy tháng gần đây hầu như chưa bao giờ xảy ra. Chúng tôi không biết đó là chuyện gì, nhưng rõ ràng đang có một thế lực vô cùng nguy hiểm và hùng mạnh vừa chuyển đến khu vực này.”

Lão Avari chăng? sự xuất hiện của lão ta đã kéo theo các tà ma – và ai mà biết còn những loài gì khác – vào khu vực của chúng tôi. không lẽ gã trộm linh hồn này có liên quan tới lão ta? Rồi cũng sẽ đến lúc tôi phải kể cho bà Madeline nghe về lão Avari và Thane, nhưng không phải lúc này, khi mà bà ấy đang thú nhận về các bí mật của mình.

“Thời gian này ông Levi và tôi đang bận túi bụi đối phó với giới truyền thông và các nhà chức trách của thế giới con người.”

Cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ, giới truyền thông bắt đầu đưa ra các giả thuyết, và các vị phụ huynh lo lắng vì những cái chết bí ẩn tại thị trấn nhỏ bé này. Nhưng ông Levi và bà Madeline, và những người họ đang làm việc cùng, đã xóa đi mọi yếu tố siêu nhiên trong mỗi vụ án, nhưng do các bi kịch gần đây đều xảy ra cách nhau vài tháng nên sẽ chẳng ai tìm ra được mối liên hệ thực sự giữa họ.

Mọi người lo lắng cũng là điều dễ hiểu, có điều họ càng sợ hãi lão Avari càng vui.

“Các trích đoạt viên mới vào cần phải tập luyện nhiều.” – bà Madeline tiếp tục – “Và cô là người cuối cùng còn sót lại, Kaylee ạ. cô là tất cả những gì tôi có.”

Tôi chớp mắt, sau đó nhắm lại, cố tập trung suy nghĩ nhưng vô ích. Hóa ra không phải bà Madeline cô lập tôi với mọi người trong phòng bởi vì tôi vẫn chưa chứng minh được bản thân. Bà ấy không hề cô lập tôi, bởi vì trong phòng chẳng còn ai, ngoài tôi, Luca và bà.

“Chỉ còn lại mình tôi?” không! Chuyện đó thật hoang đường!

Bà Madeline lặng lẽ gật đầu. “cô, Luca và tôi. Chúng tôi chính là phòng Khiếu nại. Tôi cũng đã cố xin thêm người ở hai văn phòng gần đây, nhưng giờ họ cũng đang ngập lụt trong công việc. Cả hai bên đều thông báo về sự gia tăng bất thường về số lượng linh hồn bị đánh cắp trong khu vực của họ, vì thế họ không có đủ người để tiếp ứng cho chúng ta. Và tệ hơn nữa, ông Levi vừa thông báo bên ông ấy cũng vừa mất đi một thần chết. Có chuyện gì đó nghiêm trọng đang xảy ra và dường như nó bắt từ đây. Chúng ta không phải là người duy nhất muốn ngăn chặn điều sắp xảy ra, và chúng ta thậm chí còn không biết mình đang phải đối mặt với chuyện gì. Nhưng dù nó là gì đi chăng nữa thì chúng tasẽ vẫn phải đối mặt, trước khi tên trộm đó lại biến mất và chúng ta lại mất đi cơ hội, cùng nhiều linh hồn khác.”

Hai tay tôi run rẩy, và trái tim cũng đập mạnh chưa từng thấy, kể từ sau khi tôi chết đi. “Bà không đi cùng tôi à?”

Bà Madeline lắc đầu. “Vì cô mới vào làm nên bình thường tôi sẽ đi theo quan sát và giúp đỡ, nếu cần. Nhưng 5 phút nữa tôi có cuộc họp quan trọng với người đứng đầu khu vực trước đây tôi từng công tác để xin họ hỗ trợ thêm nhân lực cho chúng ta.”

Tôi đành lặng lẽ gật đầu chấp nhận. Tôi sẽ phải chiến đấu một mình mà không có ai hỗ trợ. Và nếu không may tôi chết đi, sẽ chẳng có ai kể lại cho bạn bè và gia đình tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

“Kaylee, nghe tôi dặn này…” – bà Madeline nói với tôi – “Trong tình huống xấu nhất, hãy bỏ chạy. Mặc dù cần tên trộm đó thật đấy, nhưng chúng tôi cần cô hơn. cô hiểu chứ?”

“Vâng.” – anh Tod cũng đã nói câu tương tự với tôi tối hôm qua. Tôi quay sang hỏi Luca một cách yếu ớt – “Mình phải đến đâu?”

“Tầng hai của khu trung tâm thương mại, sảnh phía đông.” – Luca nói, trông cậu ấy cũng đang sốc không kém gì tôi – “Đó là nơi cái xác đang nằm, nhưng giờ chắc cũng có người phát hiện ra nó rồi.”

Tôi gật đầu. Sau đó tôi tập trung nghĩ tới trung tâm thương mại và vụt biến khỏi trường học, trước khi bản thân đổi ý.

5km là chặng đường quá dài để tôi có thể di chuyển trong một lần – ít nhất là trong giai đoạn đầu mới tập luyện như thế này – vì thế toi đã phải dừng lại mất hai lần, nhưng tổng cộng thời gian chưa đến vài giây.

Trung tâm thương mại vào ngày thường khá là yên tĩnh, bởi vì phần lớn mọi người đang ở chỗ làm việc và trường học, nhưng cái sân chơi trong nhà thì đông nghẹt bà mẹ và trẻ con, đứng từ tầng dưới này tôi vẫn nghe thấy tiếng nói cười vọng ra từ trên đấy. Ngoài ra chỉ có lác đác vài người đi mua sắm hoặc tới đây ăn trưa.

Chẳng ai trong số đó trông giống kẻ sát nhân cả. Hơn nữa, chính tôi cũng không biết một kẻ sát nhân trông như thế nào. Cảnh sát từng nghi ngờ anh Nash là kẻ giết người, trong khi anh ấy hoàn toàn vô tội. anh Tod giết người để kiếm sống – tất nhiên chỉ những người đến số phải chết – nhưng nếu nhìn anh ấy sẽ chẳng ai đoán ra được. Và những tên tội phạm đẹp trai như gã thầy giáo dạy Toán của tôi có khi bị nhầm tưởng là ngôi sao điện ảnh không biết chừng. Và nếu tính kĩ ra thì bản thân tôi cũng là một kẻ giết người.

Tôi quét một lượt quanh trung tâm thương mại xem có khuôn mặt khả nghi không – bụng mừng thầm vì không ai nhìn thấy mình đang nắm chặt cái vò hai quai hình trái tim lủng lẳng trên cổ - và điều duy nhất tôi có thể chắc chắn bây giờ đó là vẫn chưa có ai phát hiện ra xác chết kia. Bởi vì không thấy có nhân viên bảo vệ hay nhân viên y tế nào.

Tôi vừa đi vừa nhả ra một dải âm bean sidhe nhỏ xíu qua khẽ môi. Bất cứ một linh hồn vừa lìa khỏi xác nào cũng sẽ bị cuốn về phía âm thanh đó và ngược lại, tôi cũng sẽ bị hút về phía nó. Nhưng lần này tôi không cảm nhận được điều gì.

không lẽ tôi đã đến quá muộn? không lẽ tên trộm đó đã lấy được linh hồn và bỏ đi rồi?

Quá nản, tôi dừng lại trước cửa siêu thị, đứng khoanh tay rà soát một lượt xem ai – hay có gì – khả nghi không. Tôi đang định bỏ cuộc và quay lại gặp bà Madeline với hai bàn tay

trắng – một phần trong tôi thấy nhẹ nhõm vì không phải đối mặt với con quỷ có thể lấy đi linh hồn và kết thúc cuộc đời sau khi chết của tôi – bỗng thấy có bóng người bước ra từ khu vực dành cho nhân viên và bảo vệ.

Có lẽ tôi đã không để ý tới cô gái đó nếu cô ta không nhìn thẳng vào tôi như thế. Đánh nhẽ ra cô ta không thể nhìn thấy tôi, vậy mà hai mắt cô ta đang nhìn chằn chằm về phía tôi. Trông cô gái đó rất quen. Quen đến kì lạ - từ cái váy ngắn, đôi xăng-đan lấp lánh đến mái tóc đỏ dài óng ả.

Cả người tôi run rẩy như vừa bị một luồng điện xẹt qua. Tôi chưa bao giờ thực sự quen với cô gái đó, và tôi chỉ mới nhìn thấy chị ta một lần, nhưng tôi có thể nhận ra chị ta ở bất kì đâu, bất cứ lúc nào, kể cả nếu chị ta không mặc bộ đồ giống như tối hôm tôi gặp chị ở Taboo. Cái đêm chị nằm chết trên sàn toa-lét của CLB nơi chị gái của Emma làm việc.

Heidi Anderson. Cái chết của chị ta là lời tiên đoán đầu tiên tôi có thể kiểm chứng và từ đó phát hiện ra thân phận bean sidhe của mình. Kết quả là tôi đã trở thành bạn gái của anh Nash và đoàn tụ lại với bố sau nhiều năm xa cách. Cái chết của Heidi đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi và cũng là sự khởi đầu cho hàng loạt các sự kiện dẫn đến cái chết của tôi. Vì thế tôi không thể tin vào điều mình đang thấy được.

Heidi đã chết, vậy mà giờ chị ta đang đứng sờ sờ trước mặt tôi. Và rồi chị ta bắt đầu bước đến chỗ tôi. rõ ràng là chị ta có thể nhìn thấy tôi, mặc dù tôi cũng không chắc là mình có đang tàng hình đúng các không.

Tôi lùi lại, hai mắt mở to, tay nắm chặt lấy cái mặt hình trái tim trên cổ, nhưng chị ta vẫn tiếp tục tiến tới, miệng cười rất quái dị. Tôi tiếp tục lùi lại cho tới khi lưng đập vào tường và không còn chỗ nào để đi nữa, ngoài việc biến mất khỏi đây. Nhưng tôi không thể làm như thế. một người vô tội nữa vừa qua đời, và lại thêm một linh hồn nữa bị đánh cắp, và hiển nhiên sự xuất hiện của Heidi không phải là một sự trùng hợp.không lẽ chị ta là ma? trên đời này có ma thật sao? Tôi tự nhủ sẽ phải hỏi lại anh Tod hoặc Luca về chuyện đó, sau khi công việc ở đây kết thúc. không phải ai cũng có thể nhìn thấy tôi, trừ phi… Phải chăng chị ta cũng giống như tôi? Phải chăng chị ta vẫn chưa chết? Nếu thế thì 7 tháng qua chị ta đã ở đâu? Chị ta không phải thần chết. Ít nhất không phải ở khu vực này – bởi nếu không anh Tod đã nói với tôi rồi. Và chắc chắn chị ta không phải là người của phòng Khiếu nại.

“Kaylee đúng không?” – Heidi hỏi, giọng chị ta không hề quen bởi vì tôi chưa bao giờ nghe thấy chị ta nói chuyện – “Chúng ta gần như đã gặp nhau một lần. cô còn nhớ chứ?”

Tôi gật đầu, ruột gan như muốn đóng băng vì quá sốc, còn hai tay thì run bần bật ở hai bên.

“Ô, cô đang run rẩy kìa!” – Nụ cười của chị ta sáng bừng lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng – “Vì sợ hay vì cảm giác tội lỗi thế?”

Thực ra đấy là biểu hiện của sự hoang mang và nỗi khiếp sợ, nhưng tất nhiên tôi chẳng dại gì thừa nhận điều đó. “thật là chị đấy à?”

“cô thật thế nào thì tôi thật như thế.” Heidi chìa ra nắm lấy tay phải của tôi. Hahi tay chị ta vẫn còn ấm nguyên và rất thật.

“Làm thế nào…” Chị ta đã chết. Tôi biết chắc là chị ta đã chết. không lẽ chị ta là xác chết mà Luca đã cảm nhận được? Nếu vậy thì chị ta đang làm gì ở đây? không lẽ đây là một cái bẫy?

Có quá nhiều khả năng có thể xảy ra mà tôi vẫn chưa lý giải nổi.

“cô đang hỏi sai câu hỏi rồi. ‘Làm thế nào’ không quan trọng.” – Heidi nói, và chị ta phá lên cười khi tôi rụt tay khỏi tay chị ta – “Mà cô nên hỏi là ‘Tại sao’. Hãy hỏi tôi tại saođi.”

Tôi chớp mắt, nhưng không có lời nào được thốt ra. Tôi vẫn đang chìm đắm trong cú sốc và nỗi khiếp sợ, cùng sự hoang mang tột độ.

“OK, để tôi nói hộ cô, nhưng chỉ một lần này thôi đấy.” – Heidi hắng giọng và nhắm mắt lại, sau đó chị ta mở mắt ra giả vờ như đầy kinh ngạc – “Tại sao chị lại ở đây vậy Heidi, khi mà cả hai chúng ta đều biết rằn chị đã chết từ nhiều tháng trước?”

“Tôi rất vui vì cô đã hỏi.” – Ngay lập tức chị ta quay ngoắt lại với vẻ lạnh lùng ban đầu – “Tôi ở đây bởi vì cô, Kaylee ạ. Tôi đã chết bởi vì cô. Đáng ra tôi chưa đến số phải chết nhưng cô đã không cứu được tôi, giống như cô đã không cứu được cô gái khác. Giống như cô đã không cứu được người phụ nữ vừa mới chết trong toa-lét lúc nãy. Tôi đã cố tình mở cửa để có người tìm thấy cô ta. Có thể họ sẽ không bao giờ biết được cái chết của cô ta là do lỗi của cô nhưng tôi biết. Và cô cũng biết.”

Hơi thở của tôi càng lúc càng nhanh, và tôi không sao bắt nó ngừng lại được. Luca chỉ cảm nhận được một xác chết và nếu trong toa-lét có một người phụ nữ đang chết thật thì chắc chắn đó là người Luca nói đến. Đồng nghĩa với việc Heidi vẫn chưa chết.

Nhưng làm thế nào mà chị ta có thể chưa chết?

“Xem cô thở gấp kìa, cẩn thận không ngất ra đấy thì khổ. Mà kể cả nếu cô có ngất đi thì mọi thứ vẫn sẽ ở nguyên đây và chờ cho tới khi cô tỉnh lại. Tôi. Người phụ nữ tỏng toa-lét – một linh hồn ngâu nhiên và vô tội. Và cô ta mới chỉ là sự khởi đầu. Mỗi mạng sống tôi lấy đi sẽ là do lỗi của cô. Chúng sẽ đè nặng lên hai vai cô, ám ảnh cô, dày vò lương tâm cô. Trước đây cô không thể ngăn chặn được và bây giờ cũng không. Tất cả những gì cô có thể làm là nhắm chặt mắt alji và cất tiến gthest cho linh hồn của họ. Đúngkhông, tiểu bean sidhe?”

Tôi không biết do cái cách chị ta gọi tôi là ‘tiểu bean sidhe’ hay cái cách chị ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, miệng khẽ mở ra như là để nhấm nháp nỗi sợ hãi của tôi trong không khí, chỉ biết là vào giây phút đó tôi nhận ra rằng mình không phải đang nói chuyện với Heidi Anderson.

Từ đầu đến giờ.

“Avari!” – Tôi thì thào thốt lên – “Ông chính là kẻ đánh cắp linh hồn?”

Heidi ngửa cổ ra đằng sau cười phá lên. Tiếng cười và giọng nói của chị ta vẫn giống như một cô gái trẻ nhưng ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn kai đính thị là của một tà ma. “Nó sẽ là biệt danh mới của ta.” – Lão ta trở lại với đúng cái giọng ma mị thường ngày của mình – “Avari, kẻ đánh cắp linh hồn. Cái tên này nghe hay đấy. Mặc dù chưa đủ tính hăm dọa cho lắm. Nhưng chúng ta có thể thảo luận chi tiết sau.”thật vô lý! Sao lại có chuyện hoang đường như thế xảy ra được?

“Gì thế này? Đầu tiên là Scott và giờ là Heidi? Sao ông có thể nhập vào người chết được?” Tôi lập bập hỏi.không lẽ lão ta đã nhập vào xác của Scott, sau đó lại đem nó trở về nhà xác? Tại sao Luca không cảm nhận được Heidi nhưu là một cái xác sống? Làm thế nào mà Heidi trông vẫn giống y như hôm tôi gặp chị ta ở Taboo hồi bảy tháng trước, từ quần áo đến đầu tóc?

“cô vẫn chưa tìm ra được câu trả lời đúng không?” –Thân xác của Heidi bước tới đạt một tay lên vai tôi, sau đó vuốt dọc xuống cánh tay tôi, và tôi chỉ biết rùng mình ghê sợ - “Người chết không thể bị nhập, và kể cả nếu có đi chăng nữa thì Heidi Anderson cũng không phải là cái xác lý tưởng để mọi người nhìn thấy. Xác của cô ta đã bắt đầu phân hủy từ lâu rồi.”

“Thế thì đây là cái gì? Làm thế nào mà nó vẫn đang ở đây?” không lẽ tôi đang bị ảo giác? Hay là tôi đang mơ? Sabine có thể tạo ra cơn ác mộng nhưng chị ta không thể điều khiển nỗi sợ hãi của người chết, vì thế đây không phải là tác phẩm của chị ta.

“Ta đã học được một vài trò mới. Và ta có một món đồ chơi mới.” – Avari giang rộng hai tay, xoay tròn một vòng để khoe với tôi – “cô ta thật đẹp đúng không?”

“Chị ấy không phải là một món đồ chơi.”

“cô nói đúng. cô ta giống như một con tốt thì đúng hơn, và các con tốt sinh ra để làm vật hy sinh. May mắn thay, thế giới của cô tràn ngập các con tốt.” – Lão Avari phẩy tay chỉ về phía những người đang đi mua sắm trong siêu thị, nhưng hành động đó mang một ý nghĩa lớn hơn rất nhiều. Đáng sợ hơn rất nhiều. Bàn cờ của lão ta không phải là trung tâm thương mại mà là cả thế giới. Thế giới của tôi – “Và ta có thể sử dụng bao nhiêu tùy thích.”

“Họ không phải là con tốt, họ là con người.” Tôi rít lên qua kẽ răng.

“Và cô muốn cứu họ?” – Lão ta hỏi nhưng tôi chẳng thèm trả lời – “cô không thể cứu được hết bọn họ đâu, cô Cavanaugh. Kể cả trong tình trạng bây giờ, cô vẫn không đủ năng lực để làm việc đó. Nhưng cô có thể cứu được một người. Và ta rất sẵn lòng đổi lấy linh hồn cô với linh hồn ta đang nắm giữ - linh hồn của người phụ nữ trong nhà vệ sinh.”

Người phụ nữ đó là mồi nhử, được lựa chọn ngẫu nhiên, để đưa tôi tới chỗ lão Avari. Nhưng tại sao? “Ông muốn tôi đổi linh hồn của mình cho chị ta?”

“Chính xác.” – Thân xác Heidi ghé sát mặt vào tôi, và khi má chị ta chạm vào má tôi, trái tim tôi lập tức ngừng đập – “Để ta nói cho cô nghe một bí mật.” – Chị ta thì thầm nói. Tôi tự hỏi không biết những người khác có nhìn thấy chị ta không? Bởi vì có một điều chắc chắn: họ không nhìn thấy tôi – “Ta không nghĩ là cô trượng nghĩa đến thế đâu. Takhông nghĩ là cô sẵn sàng đánh đổi linh hồn của mình để cứu một người lạ mặt. Ta nói có sai không?” – Heidi lùi lại, nhìn sâu vào trong mắt tôi và hả hể một cách cay độc trước nỗi đau của tôi – “Liệu cô có chấp nhận chịu sự tra tấn ngàn đời để đổi lấy sự than; thản cho cô ta không?”

Lồng ngực tôi thắt lại. “Ông nói cứ như thể chỉ có duy nhất một lựa chọn không bằng. Nhưng cả hai chúng ta thừa hiểu vẫn không còn cách nào khác.” Tôi nắm chặt lấy cái vò hai quai trên cổ, lòng thầm hỏi không hiểu các vị tiền nhiệm của mình đã có kết cục như thế nào. Phải chăng linh hồn của họ đã bị đánh cắp? Và giờ họ đang chịu sự hành hạ tra tấn bên Cõi âm?

“À, kế hoạch B.” – Lão Avari liếc nhìn cái mặt hình trái tim trên cổ tôi và lắc đầu – “Giống như những người đi trước, cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm. Việc này không đơn giản như việc đoạt lại linh hồn từ tay một thần chết đâu. cô sẽ phải cần tới cái này cơ.”

Heidi chìa tay, để lộ con dao hai lưỡi quen thuộc đang nằm gọn trong lòng bàn tay. Tôi há hốc mồm, sốc đến nỗi không cả nghĩ tới chuyện bỏ chạy. Tôi vẫn còn sống là bởi vì lão Avari không có ý định giết tôi.

Tôi chưa babo giờ mang theo vũ khí trên người và mới chỉ dùng nó một lần. Vào cái đêm tôi giết chết thầy giáo dạy Toán của mình để tự vệ. Tôi không lạ gì con dao găm ấy – sau khi tôi sống lại, nó đã nằm trong ngăn tủ của tôi suốt một tháng nay. Lão ta đã lấy nó trong phòng của tôi? Lão ta đã vào phòng tôi lúc nào?

Gai ốc nổi rần rật khắp người tôi, vào tận xương tủy. “Nó là của tôi.” Tôi thì thào thốt lên.

Gã tà ma trong thân xác Heidi nhếch miệng cười thích thú. “Cái đó còn tùy thuộc vào định nghĩa của cô về quyền sở hữu.”

“Tôi đã giết chết gã incubus định dùng con dao này để giết tôi.” – Tôi khăng khăng nói – “Vì thế nó là của tôi.”

Lông mày của gã tà ma nhướn ngược lên. “Đích thân ta đã đào miếng sắt đó lên từ dưới đất và rèn ra con dao này, vài thế ki trước. Tính tới nay nó đã được truyền qua tay không biết bao nhiêu người với những mục đích sử dụng khác nhau. Nhưng cuối cùng nó vẫn tìm được đường về với ta. Nếu ta biết con dao này sẽ được dùng để bắt linh hồn cô, ta sẽkhông bao giờ bán nó cho hắn ta.”

Bởi vì lão Avari muốn linh hồn đó cho riêng mình.

“Hãy cầm lấy đi.” Gã tà ma nói bằng giọng của heidi.

Tôi thận trọng cầm lấy con dao găm, ý thức được rất rõ là lão Avari có thể giết tôi bất cứ lúc nào lão muốn, dù có dao hay không có dao. Chẳng phải tôi nên dùng nó để chống lại lão ta sao? Nếu vậy tại sao lão ta lại đưa nó cho tôi?

Máu – của cả tôi và tên Beck – đã được chùi sạch, nhung cảm giác khi cái cán dao chạm vào lòng bàn tay tôi rất quen thuộc. Linh hồn của tên Beck vẫn đang bị nhốt trong đó, và mỗi lần tôi chạm tay vào nó, nó lại rung lên như réo gọi tên tôi.

“Tôi không hiểu…” Tôi nhíu mày, giọng trống rỗng.

“Ồ, có đấy, cô hiểu đấy. Giờ cô đang nắm trong tay thứ vũ khí có thể cứu được mạng sống của các người tiền nhiệm của mình. Và hẳn cô cũng hiểu cuộc đối đầu này sẽ chỉ có thể kết thúc trong bạo lực.” – Lão Avari giang rộng hai tay Heidi, tình nguyện dâng chị ta làm vật hiến tế - “Hãy kết thúc chuyện này đi nào! Hãy giết chết cô ả mà cô không thể cứu.”

Lão ta muốn tôi đâm chết Heidi. Hay là lão ta? Hay là hai người bọn họ? Lão ta muốn tôi chọc lưỡi dao nào vào cơ thể vẫn còn ấm áp và đang sống sờ sờ kia.

Con dao găm rung lên bần bật trong tay tôi.

Heidi đã chết. Do đó, về lý thuyết không phải là tôi giết chị ta. Tôi biết điều đó. Nhưng đây không phải là một trận chiến công bằng, bởi tôi không hiểu tại sao nhưng lão Avarikhông hề có ý định lấy mạng tôi.

“Tích tốc, tiểu bean sidhe. Giết ta đi, không thì máu của nạn nhân tiếp theo sẽ vấy trên tay cô. Có thể là máu của cô ta.” – Gã tà ma liếc mắt nhìn vè phía người phụ nữ đang đi dạo gần đó – “Hoặc cậu ta.” Sau đó hất hàm chỉ sang anh chàng trông không già hơn tôi là mấy, trong bộ đồng phục nhân viên bán đồ ăn nhanh.

“Tại sao ông lại chịu để cho tôi giết ông?” Tôi thì thào thốt lên, tay nắm chặt lấy con dao găm. Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi không thể để cho lão Avari tiếp túc giết thêm người nào nữa, hay đứng im nhìn lão ta bỏ đi với một linh hồn vô tội.

“Bởi vì cô sẽ bị chuyện này dày vò hơn ta nhiều.” – Heidi thầm nói, và tôi chợt hiểu ra vấn đề. Gã tà ma sẽ không thể chết chỉ vì thân xác này bị chết, nhưng lão ta sẽ là người hưởng lợi từ những chấn thương tinh thần của tôi – “Ra tay ngay đi, nếu không ta sẽ lấy mạng của đứa bé kia.”

Tôi nhìn theo ánh mắt của gã tà ma và nỗi kinh hoàng như muốn nuốt chửng lấy tôi, khi tôi nhìn thấy đứa bé trên tay người mẹ trẻ gần đó.

“Hôm nay cô định đòi lại mấy linh hồn vậy cô Cavanaugh?” – Thân xác của Heidi vừa hỏi vừa nhích về phía hai mẹ con nhà kia – “sự lựa chọ thuộc về cô.”

Đâm lão Avari và lấy lại linh hồn mà lão ta đã đánh cắp, hay là từ bỏ linh hồn đó và để mặc cho một đứa trẻ vô tội chết?

Về cơ bản thì ở đây chẳng có sự lựa chọn nào hết.

Tôi hít một hơi thật sâu và nắm chặt lấy cán dao, hết nhìn đứa bé lại quay sang nhìn Heidi, hay nói đúng hơn là Avari. Nước mắt rơi lã chã trên má tôi. Và tôi đâm thẳng con dao hai lưỡi vào bụng Heidi. một dòng máu ấm từ từ chảy xuống tay tôi, chậm hơn nhiều so với hôm tôi cắm nó vào ngực tên Beck, nhưng cũng ấm và đỏ không kém.

Hai mắt chị ta mở to, giọng nghẹn lại vì đau. “Đau thật đấy!” – Gã tà mà thì thào thốt lên, với vẻ kinh ngạc hiếm thấy. Chiếc vòng bạc tuột xuống cổ tay Heidi, lúc chị ta nắm lấy vai tôi để giữ thăng bằng, và oằn người trước con dao của tôi – “thật thần kì!”

Tôi không thể giữ nỗi chị ta và cả hai chúng tôi đổ ụp xuống. Tôi nhận ra không có ai chạy tới giúp chị ta, chứng tỏ họ không thể nhìn thấy Heidi, giống như họ không thể nhìn thấy tôi.

Heidi quằn quại trên sàn, hai hàm răng nghiến chặt lại vì đau dớn, ánh mắt chị ta dán chặt vào mắt tôi, lúc gã tà ma nuốt trọn nỗi đau của tôi, cùng với nỗi đau của chính lão.

Tôi không muốn phải đổ máu. Tôi không muốn chiến đấu với các tà ma. Tôi không muốn nhìn thấy mọi người chết.

Nước mắt tiếp tục lăn dài trên má tôi khi một làn khói không màu, không hình dạng thoát ra từ cơ thể Heidi, quấn quanh lấy con dao găm và từ từ thấm vào từng thớ thép.

Linh hồn của chị ta. Hoặc linh hồn của người phụ nữ lão Avari vừa giết khi nãy.

“Hẹn gặp lại lần sau.” – Gã tà ma thì thào bằng giọng của cô gái đã chết – “Và cô Cavanaugh này, lần tới sẽ không phải là người lạ đâu.”một nỗi khiếp sợ mới ập tới trong tôi sau khi nghe thấy nhữn lời vừa rồi của lão Avari. Toàn thân tôi gần như tê liệt khi chứng kiến cảnh thân xác đi mượn của lão ta quằn quại trong đau đớn. Khi mảnh linh hồn cuối cùng đã nằm gọn trong cán dao cũng là lúc Heidi bắt đầu mờ dần đi, giốn như một bóng râm đang nhạt dần trước sự ló dạng của mặt trời.

Sau khi chị ta biến mất hẳn, tôi ngồi phủ phục trên sàn với con dao hai lưỡi nhuốm đầy máu nắm chặt trong tay.

Tất cả những gì còn sót lại của Heidi Anderson là dòng máu đỏ trên lưỡi dao và chút khói sẫm vật vờ nơi chị ta vừa nằm, giống như màn sương mù Cõi âm liên tục trôi qua trôi lại giữa hai thế giới. Tôi lặng người quan sat trong nỗi kinh hoàng tột độ khi làn khói kai từ từ tan biến, giống như cơ thể của Heidi.trên sàn, nơi cái xác vừa nằm, giờ chỉ còn lại chiếc vòng bạc chị ta đeo khi nãy. Và vào cái đêm chị ta chết.