Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 4 - Chương 19




“Anh là một thần ngủ thật à?” Tôi chà hai lòng bàn tay vào quần, tìm kiếm một cảm giác chân thật và quen thuộc để chắc chắn rằng mình vẫn đang được an toàn trong phòng khách nhà mình. Chứ không phải đã vô tình bước qua thế giới của những cơn ác mộng hoặc qua đời vì một cơn ác mộng thực sự.

“Một nửa Thần Ngủ thôi” - Alec chữa lại, cau có nhìn xuống sàn nhà.

Tâm trí tôi vẫn chưa muốn chấp nhận cái khái niệm đó và miệng tôi vẫn chưa thực sự muốn đặt câu hỏi tiếp theo. Nhưng tôi vẫn mở miệng hỏi anh ta. “Một loài sinh vật nhỏ thuộc Cõi âm... Làm ơn đừng nói với tôi “loài sinh vật nhỏ” chỉ là cách nói giảm nói tránh cho “quái vật khổng lồ” đấy nhé! Bố anh chắc không phải là loài quỷ chứ hả? Kiểu như một loài có họ hàng với tà ma ý?”

“Bố tôi chết rồi.” - Giọng Alec cụt ngủn, khuôn mặt cũng không hề bộc lộ một chút cảm xúc gì - “Nhưng không, ông không có hề có bất kỳ quan hệ gì với đám tà ma cả. Tà ma là loài sinh vật Cõi âm duy nhất tấn công vào linh hồn con người. Thần Ngủ chỉ là một trong rất nhiều loài khác ở Cõi âm trích hút năng lượng của con người. Một số hấp thụ năng lượng chảy xuống từ thế giới loài người. Một số chỉ uống các chất dịch cơ thể con người. Còn một số lại chỉ thích ăn thịt. Đối với hầu hết các loài Cõi âm, các sản phẩm làm từ con người là một món ăn ngon, không phải thiết yếu. Giống như mấy cái bánh quy của bố cô vậy. Tuy nhiên, Thần Ngủ là một trong số ít những loài cần phải có một phần năng lượng con người nhất định trong chế độ của mình để tồn tại. Chúng hấp thụ nguồn năng lượng ấy thông qua ranh giới giữa hai thế giới.”

“Bố anh đã chết như thế nào?” Tôi lái sang chủ đề khác, vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với sự thật điên rồ là Alec mang một nửa dòng máu của loài quỷ hút năng lượng con người.

“Lão Avari đã giết chết ông ấy sau khi tôi đi qua Cõi âm, để đảm bảo ông ấy không thể tìm cách đưa tôi trở về nhà.”

“Tôi rất tiếc.”

Alec lại chỉ nhún vai thờ ơ. “Sau ngần ấy năm, tôi cũng quen rồi. Với cả tôi đã gặp ông ấy bao giờ đâu.”

Nhưng tôi hiểu cái cảm giác mất đi người thân là như thế nào, mà anh ta lại còn phải hứng chịu sự mất mát gấp đôi người khác. Điều ấy cũng nhắc nhở tôi rằng Alec vẫn có một nửa là con người, chứ không phải hoàn toàn là ma quỷ, vì thế tôi cũng bớt sợ hãi và thấy đồng cảm với anh ta hơn.

Nhưng sẽ thế nào nếu phần quỷ của anh ta lại mạnh hơn phần người?

“Thế... anh có phải... hút năng lượng từ con người không? Giống như bố anh? Hay Sabine không?”

Alec lắc đầu. “Tôi thậm chí còn không biết mình có thể làm điều đó cho đến khi gần trưởng thành. Tôi thừa hưởng khả năng trích hút năng lượng từ con người nhưng không bắt buộc phải dùng tới nó.”

Ơn trời! Nhưng ngay lập tức một câu hỏi khác lại nảy ra trong đầu tôi. “Alec, có phải chính anh là người đã kéo tôi sang Cõi âm trong khi đang ngủ, hôm lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh không?” Lần ấy anh ta đã băng qua cánh đồng lúa mì sắc nhọn, với cái nắp thùng rác làm khiên.

“Phải. Cho tôi xin lỗi nhé!” - Trông anh ta có vẻ xấu hổ vì đã che giấu thân phận của mình - “Tôi chỉ có thể liên lạc với cô khi cô đang ngủ. Trong trạng thái vô thức. Nhưng mọi chuyện đã diễn ra như kế hoạch ban đầu.”

Lạ lùng thay, tôi không hề cảm thấy tức giận trước lời thú nhận của anh ta. Ít nhất thì từ nay tôi không còn phải lo nghĩ tới chuyện nằm mơ thấy cái chết và tỉnh dậy trong thế giới Cõi âm nữa.

“Thế... lão Avari đã dùng anh để giết người như thế nào?'

Alec nhún vai đầy đau khổ. “Tôi cũng không biết. Tôi đâu có ở trong này khi lão ta làm chuyện đó.” - Anh ta giơ tay chỉ vào hộp sọ của mình - “Nhưng tôi có thể khẳng định với cô một điều: Nguồn năng lượng mà lão Avari lấy được từ họ chắc chắn phải là một lượng rất lớn mới có thể làm chết người như thế và tất cả đều truyền qua người tôi rồi sang hết người lão ta, bởi vì tôi chẳng hề thấy được nhận thêm chút năng lượng nào. Cơ thể tôi vẫn mệt mỏi và kiệt quệ hệt như hồi còn ở bên Cõi âm.”

Cái ý nghĩ rằng Alec - người bạn mới và người bạn tâm tình của tôi - lại chính là người đã hút hết sinh khí của các thầy cô khiến tôi phát buồn nôn. Nhưng việc biết được nguồn năng lượng ấy thực chất dùng để tăng cường sức mạnh cho lão Avari cũng chẳng khiến tôi thấy khá hơn là mấy.

“Tại sao lại là các giáo viên?” Tôi hỏi, và cái nhíu mày của Alec càng lúc càng sâu hơn.

“Tôi không biết. Tôi không biết bất cứ cái gì về chuyện lần này, Kaylee ạ. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ đặt chân đến trường cô, ít nhất là khi tôi vẫn đang kiểm soát cơ thể của mình.”

Bên ngoài, trời đã bắt đầu sáng. “Vậy là... anh chắc chắn đó là những gì đang xảy ra đúng không? Bởi vì tôi sẽ rất hạnh phúc nếu có thể tiếp tục ghán cái tội này cho Sabine.” Tôi nửa đùa nửa thật nói.

“Tôi biết cô muốn tin là cô ta có tội. Và tôi cũng không hề thích thú gì với việc nhận tội thay cho người khác. Nhưng trong vòng hai đêm liên tiếp, tôi đã đi ngủ trên ghế sô-pha để rồi lần nào thức dậy cũng thấy mình đang đứng ở trong bếp, quần áo chỉnh tề, mà không hề nhớ mình đã ra đó bằng cách nào. Lão Avari đã lợi dụng tôi để giết người, và tôi cần phải ngăn lão ta lại.”

“Anh sẽ làm được. Chúng ta sẽ làm được. Tôi sẽ giúp anh.” Nhưng giúp thế nào thì tôi chưa hề nghĩ ra, ngoại trừ việc không để cho ai ngủ gật ở trường. Một lần nào nữa.

Tôi đứng dậy cùng với cái vỏ lon đi vào trong bếp, nhưng vẫn nghe thấy giọng anh ta líu lo ngoài phòng khách. “Cảm ơn, nhưng tôi không nghĩ là chúng ta còn có thể làm gì để xoay chuyển tình thế nữa đâu.”

“Xin lỗi, nhưng lần trước lão Avari cũng đã nghĩ như thế đấy và hãy nhìn xem kết quả như thế nào.” - Tôi ném cái vỏ lon vào trong thùng rác và mở tủ lấy thêm một lon mới - “Chẳng phải chúng tôi đã cứu được anh, anh Nash, và bố tôi ra khỏi Cõi âm và ngăn không cho lão Avari lùa nguyên cả đám học sinh trường trung học Eastlake sang bên đó đấy sao”.

Alec hừ một tiếng đầy hoài nghi. “Thật không may, lớp vỏ bạc đó đã nhanh chóng bị che phủ bởi một đám mây xám xịt. Cô và Nash đã không có một kết thúc có hậu, còn lão Avari vẫn tiếp tục sử dụng thân xác và khả năng trích hút năng lượng của tôi bất cứ khi nào lão ý muốn.”

“Lão Avari không phải là lý do tôi và anh Nash chia tay.” - Tôi khăng khăng nói - “Chính Nash là người đã làm ối quan hệ giữa hai chúng tôi rạn nứt, và giờ lại còn có thêm cả Sabine nữa” - Tôi bật nắp lon soda rồi quay trở ra phòng khách, ngồi xuống cái ghế bành quen thuộc của bố - “Quay lại vấn đề của anh... ít nhất thì bây giờ chúng ta đã biết lão ta đang làm gì, và chúng ta hoàn toàn có thể ngăn chặn lão ta.”

Nói thì dễ lắm nhưng làm thế nào mới gọi là khó. Trước đây, điều duy nhất khiến chúng tôi có thể mặc cả được với lão Avari là vì lão ta không thể đi qua thế giới loài người Nhưng giờ lão ta đã tìm ra được cách - chưa kể còn đang nắm trong tay một thứ vũ khí vô cùng lợi hại - có lẽ không gì có thể ngăn cản được lão ta. Luật chơi đã thay đổi và chúng tôi sẽ cần phải thích ứng thật nhanh, nếu còn muốn nuôi hi vọng ngăn cản lão ta.

“Kaylee ơi...?” Cái giọng đột nhiên nhẹ nhàng đến kỳ lạ của Alec ngay lập tức kéo tôi trở lại với hiện thực.

“Hử?”

“Cô định sẽ làm gì? Ý tôi là... Cô có định nói với... mọi người không?”

“Mọi người” ở đây nghĩa là bố tôi. Ông đã bỏ qua các nguyên tắc của mình để giúp Alec, vì lòng biết ơn. Nhưng nếu bố phát hiện ra việc Alec bị sử dụng làm công cụ giết người cho lão Avari và việc anh ta đã giữ bí mật về thân phận và các năng lực của mình - chắc chắn ông sẽ đá anh ta ra khỏi cửa ngay lập tức mà không cần suy nghĩ tới giây thứ hai. Với tính cách của bố, như thế vẫn có thể coi là nhân đạo chán. Ông sẽ không bao giờ cho phép ai, hay bất cứ cái gì đe dọa tới sự an toàn của tôi, kể cả nếu có phải quay lưng với một người bạn.

“Tôi không còn nơi nào để đi, Kay ạ.” - Alec thẳng thắn nhìn vào mắt tôi - “Suốt một phần tư thế kỷ qua, tôi đã phải khom gối nhặt nhạnh những mảnh vụn thương xót, mà hầu như không bao giờ có, rơi rớt từ bàn của lão Avari. Sau khi trở lại với thế giới con người, tôi đã thề rằng sẽ phải sống cho ra sống, ở đây, tôi có tự do và lòng tự trọng. Và bạn bè. Nhưng chỉ một lời của cô thôi sẽ có thể lấy đi tất cả những thứ đó. Vì thế tôi cầu xin cô, Kaylee.”

Mắt Alec rưng rưng trông rất tội nghiệp, tôi hiểu thật không hề dễ dàng gì với anh ta khi phải cầu xin lòng thương hại của người khác, trong khi đáng ra anh ta không cần phải làm như vậy.

“Và tôi xin thề, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. Tôi đã mất hai thập kỷ rưỡi để tìm cách thoát khỏi lão Avari, và tôi sẽ không cho phép lão ta sử dụng tôi ở đây như đã từng sử dụng tôi ở bên đó. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô. Tôi cần cô hãy giữ im lặng trong khi tôi tìm cách buộc hắn phải tránh xa cơ thể mình ra. Và tôi xin lấy mạng sống của mình ra mà thề rằng tôi sẽ không bao giờ để cho lão ta dùng tôi để giết người thêm một lần nào nữa.”

Tôi rất muốn tin lời Alec. Anh ta nhìn có vẻ chân thành, và giọng nói cũng đầy ý tốt. Và trái tim tôi tin vào nỗi đau khổ cùng sự quyết tâm đang hằn rõ trên khuôn mặt anh ta. Nhưng nếu linh cảm của tôi là sai và anh ta đang nói dối thì sao? Nếu anh ta đã biết mọi chuyện lão Avari làm ngay từ đầu và hai người bọn họ đang phối hợp với nhau thì sao?

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta, mặc dù đã rất cố gắng, vẫn không thể ngăn lão Avari sử dụng thân xác của mình? Nếu anh ta biết đó là cách duy nhất để lão Avari không thuê người bắt anh ta trở lại Cõi âm? Nếu anh ta sẵn sàng trả cái giá này - đứng nhìn những người vô tội chết đi mà không làm gì - để đổi lấy tự do cho bản thân?

Nhưng điều đau đớn nhất là giờ tôi không còn biết nên tin vào ai - kinh nghiệm cho thấy tôi toàn đặt niềm tin của mình vào nhầm chỗ.

Tôi tin anh Nash và anh ấy đã nói dối tôi. Tôi tin anh Tod, và anh ấy đã giấu nhẹm đi sự thật về những điều có thể xảy ra với tôi khi đi qua Cõi âm. Tôi tin tưởng gia đình tôi, và tất cả đều đã nói dối tôi về việc tôi là ai, thân phận thực sự của tôi là gì, trong suốt mười mấy năm trời.

Người duy nhất trên thế giới này - ở cả hai thế giới - mà tôi có thể khẳng định chưa bao giờ nói dối tôi là Emma. Nhưng đáng tiếc, tôi không thể nói điều ngược lại với Emma. Tôi đã nói dối cậu ấy hết lần này đến lần khác, tuy là để giữ an toàn cho cậu ấy khỏi các sinh vật của Cõi âm.

Cuộc đời của tôi giống như một cái tháp được dựng lên bởi những lời nói dối. Và tôi có thể cảm nhận được là cái tháp ấy đang nghiêng, thậm chí là xiêu vẹo. Một ngày nào đó nó sẽ đổ sập xuống và đè chết tôi, cùng những người xung quanh. Nhưng cho đến khi đó, tất cả những gì tôi có thể làm là trát thêm chút vữa và bám lấy cái khung của niềm tin vào tình người - thứ đã giúp tôi đứng thẳng suốt thời gian qua. Ngay cả nếu tôi đang góp phần vào chính sự sụp đổ sau này của mình.

Alec khó chịu ngọ nguậy trên ghế sô-pha, sốt ruột chờ đợi trong im lặng cho câu trả lời của tôi.

“Không, tạm thời tôi sẽ chưa nói với bố tôi, chứ không phải là không nói.” - Tôi nói và cơ mặt anh ta lập tức giãn ra. Nhìn anh ta mừng rỡ như vậy tôi lại càng không muốn phá hỏng điều đó. Nhưng tôi không thể chỉ vì giữ bí mật cho Alec mà đặt tính mạng của những người khác vào nguy hiểm - “Nhưng tôi cần phải nói với anh Nash.” - Nếu không, anh ấy sẽ vẫn tiếp tục cố gắng chứng minh Sabine vô tội - “Và tôi thề là nếu anh còn để ột ai đó chết nữa thì đích thân tôi sẽ mang anh thả xuống trước cửa nhà lão Avari.”

Anh ta lắc đầu quả quyết. “Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Tôi thề đấy.”

Làm ơn, làm ơn, làm ơn hãy để tôi đúng về Alec.

“Tốt. Và tôi nghĩ từ bây giờ chúng ta nên chia ca ra mà ngủ. Để còn canh chừng được cho nhau. Anh có thể đánh thức tôi dậy nếu thấy tôi lại có vẻ như đang gặp ác mộng, và nếu lão Avari dám nhập vào anh một lần nữa, tôi sẽ làm mọi cách để đuổi lão ta ra khỏi cơ thể anh.”

“Cô định dùng cách gì thế?” Alec nhíu mày hỏi.

Tôi nhún vai. “Cứ đánh thật mạnh vào đầu có lẽ là ổn. Có thể tỉnh dậy anh sẽ thấy đau đầu một chút nhưng như thế còn hơn là tiếp tục để tay anh vấy máu người vô tội, đúng không?”

Alec gật đầu. “Nhưng làm thế nào cô biết được đó là lão ta, nếu lão ấy lại giả giọng tôi?”

Tôi rất muốn nói với Alec là tôi sẽ biết. Rằng bằng cách nào đó tôi sẽ có thể nhìn vào mắt anh ta và biết mình đang nhìn vào một con quỷ, chứ không phải một người bạn, nhưng sự thật là bản thân tôi cũng không hề chắc chắn. Anh Nash mới chỉ không phát hiện ra sự khác biệt giữa tôi và lão Avari một lần, nhưng tôi đã mắc phải sai lầm đó tới hai lần.

“Chúng ta cần có một mật khẩu liên lạc, hay một câu hỏi bí mật gì đó.”

“Mật khẩu á?” - Alec cười khúc khích như trẻ con, trông anh ta có vẻ đã bớt căng thẳng hơn. Tôi lườm anh ta một cái rồi đưa lon nước lên miệng uống - “Như thế có hơi trẻ con không?”

“Thế anh có ý tưởng nào hay hơn không?”

Sau một hồi suy nghĩ, Alec lắc đầu.

“OK, vậy thì chúng ta cùng nghĩ ra một câu hỏi bí mật nhé. Phải là chuyện gì mà lão Avari không biết cơ. Ví dụ như màu sắc ưa thích của anh, hay tên thời con gái của mẹ anh.”

“Mẹ tôi chưa bao giờ kết hôn. Và tôi không nghĩ là có điều gì về tôi mà lão ta không biết. Chúng ta nên đặt câu hỏi liên quan tới cô.”

Tốt thôi. Lão Avari không biết gì về tôi nhỉ...? Nếu kể ra thì có mà cả ngày không hết, nhưng tôi lại chẳng biết nên chọn cái nào.

“Chiếc xe đạp đầu tiên của cô có màu gì?” Alec hỏi.

“Trắng, với ruy băng màu đỏ”.

Anh ta mỉm cười. “Đó sẽ là câu hỏi và câu trả lời bí mật của hai chúng ta.”

“Được.” Nghe cũng hợp lý... Với điều kiện, người đang chuyện cùng tôi bây giờ không phải là lão Avari. Nhưng điều đó là không thể, đúng không? Lão Avari không thể diễn giỏi như thế được. Tuy nhiên, cứ nên cẩn thận vẫn hơn...

“Tối nay lão ta có giết ai nữa không? Anh có thêm lỗ hổng nào mới trong bộ nhớ của mình không?”

Alec lắc đầu. “Tôi thậm chí còn chưa hề chợp mắt tí nào mà.” - Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía cái cửa sổ đang đóng im ỉm sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại và thấy những tia nắng Mặt Trời đầu tiên bắt đầu lọt qua khe cửa - “Và cũng chẳng còn thời gian để ngủ nữa rồi.”

Ngoại trừ việc anh ta đã tình cờ tóm được cô Bennigan ngay giữa ban ngày, lúc cô ngủ gật trên bàn giáo viên. Cô Bennigan vừa quay trở lại trường sau thời gian nghỉ sinh, vì thế không có gì là lạ khi cô luôn ở trong tình trạng kiệt sức và mệt mỏi. Nhưng cô không phải là giáo viên duy nhất trong trường ngủ gật giữa ban ngày. Va Alec càng ít ngủ đêm thì anh ta càng dễ ngủ gật ban ngày, và đặt bản thân mình, cùng các giáo viên ngủ gật khác, vào nguy hiểm.

“11 giờ anh mới phải đi làm đúng không? Sao anh không ngủ vài tiếng đi trong khi tôi ở đây canh chừng cho anh?”

Anh ta ngờ vực. “Cô có chắc không?”

“Chắc.” - Tôi đứng lên và đi vào trong bếp - “Tôi sẽ đi pha ít cà phê rồi ngồi làm bài tập thôi.” Tối qua tôi vẫn chưa làm bài tập, vì còn mải theo dõi anh Nash và tìm cách gán tội giết người cho Sabine.

“Cám ơn Kay. Tôi thực sự đã nợ cô.”

Tôi nở một nụ cười gượng gạo. “Tôi sẽ ghi vào sổ.”

Hai tiếng rưỡi sau, tại bãi đỗ xe của trường, tôi lại ngồi trong xe đợi Sabine. Một lần nữa. Và đây là lần đầu tiên tôi thực sự hy vọng chị ta đang đi cùng anh Nash. Như thế, anh ấy sẽ biết được chuyện chị ta đã phá vỡ lời hứa không can thiệp vào giấc mơ của tôi. Một lần nữa.

Tôi chỉ phải chờ có vài phút thì thấy xe chị ta đi vào trong sân, đậu cách đó một hàng. Tôi vớ lấy cái ba-lô rồi khóa cửa xe lại. Đến lúc ra ngoài rồi tôi mới ân hận vì đã không mang theo áo khoác. Tuy nhiên, đầu óc tôi giờ đang quay cuồng với những cơn ác mộng, những vụ giết người, và nỗi ám ảnh về gã tà ma nên cũng chẳng còn tâm trí đâu để lo lắng về cái lạnh của tháng Một.

“Sabine!” - Tôi hét ầm lên và lao rất nhanh về phía chị ta. Một số người đang đứng gần đó lập tức quay đầu lại nhìn, làm tôi có hơi nao núng. Nhưng khi thấy vẻ mặt hợm hĩnh của chị ta lúc bước từ trên xe xuống thì tôi lại sôi máu, chẳng còn biết sợ là gì nữa.

“Kaylee?” - Anh Nash mở cửa xe bước ra, tay vẫn đang đặt trên cửa - “Có chuyện gì thế em?”

Tôi bước tới trước mặt Sabine, gần hơn so với dự định ban đầu bởi vì tôi không muốn để người khác nghe thấy. “Cô bạn gái của anh lại chui vào đầu tôi lần nữa chứ sao.” Tôi rít lên qua kẽ răng.

“Cô nên cảm thấy đấy là vinh hạnh.” - Sabine nhìn tôi cười khẩy, tỏ thái độ không thiết tha.

Tôi nóng hết cả mắt, hai tay nắm chặt lấy quai ba-lô. “Xem ra cái tát lần trước vẫn chưa đủ mạnh với chị nhỉ?”

“Có giỏi thì thử lại xem.”

“Khoan đã.” - Anh Nash vòng vội qua xe và túm lấy tay Sabine kéo ra khỏi tôi. Không hiểu anh ấy đang cố bảo vệ ai, tôi hay chị ta? Giờ thì mọi con mắt đang đổ dồn về phía ba chúng tôi, và anh đã phải quay lại nói ầm lên - “Mọi người vào lớp đi! Ở đây không có gì để xem đâu!” Tôi cảm nhận được hơi ấm của sức Ảnh hưởng vừa sượt qua - nhưng không phải trực tiếp nhắm vào tôi, ơn Chúa - và có lẽ tôi đã nổi điên lên với anh vì đã dùng sức Ảnh hưởng với các bạn của mình, nếu không phải đang bận nổi điên với Sabine. Ngay lập tức, đám đông hiếu kỳ kia lũ lượt đi vào trong trường, một cách ngoan ngoãn.

Khi chúng tôi không còn là trung tâm của sự chú ý nữa, anh Nash quay sang hỏi Sabine. “Em lại đi vào giấc mơ của cô ấy lần nữa đấy à?”

“Ôi giời, cô ta chỉ đang làm quá lên thôi.” - Sabine nhìn tôi lắc đầu như thể tôi nên cảm thấy xấu hổ với chính mình - “Chuyện về mẹ cô ta rút cuộc cũng là để gây sự chú ý mà thôi.”

“Tránh xa đầu tôi ra.” Tôi gắt lên, cùng lúc anh Nash cũng nghiêm giọng nói. “Sabine, em đã hứa rồi mà!”

Chị ta quay sang nhìn anh Nash, đôi mắt lóe lên đầy phẫn nộ. “Em chỉ hứa là sẽ không khiến cho cô ta quá sợ hãi mà rời bỏ anh. Chuyện lần này chẳng liên quan gì tới anh hết. Cô ta dám chọc mũi vào đời tư của em thì giờ em chọc lại thôi.”

Anh Nash giơ tay lên xoa trán và hỏi tôi. “Cô ấy đang nói về chuyện gì vậy?”

“Đúng đấy, Kaylee, hãy nói cho anh ấy biết tôi đang nói về chuyện gì đi.” - Sabine mở to mắt, giả đò ngây ngô trong một giây, trước khi quay trở lại với cơn giận dữ ban đầu - “Sao cô không nói cho anh Nash biết cô đã ở đâu tối qua?”

Má tôi đỏ bừng lên như ánh hoàng hôn ở đường chân trời. “Kaylee?” Anh Nash hỏi, nhưng tôi không thể thốt ra được lời nào.

“Ngay cả khi tôi không thể nhìn thấy cô, tôi vẫn có thể ngửi thấy các cảm xúc của cô, như cá mập ngửi thấy máu trong nước” - Sabine nghiêng hẳn người qua anh Nash thì thầm với tôi - “Cô không thể theo dõi hay rình rập tôi được đâu, Kaylee ạ. Tôi sẽ luôn phát hiện ra thôi, vì thế hãy bỏ ngay ý định đó đi.”

Giờ thì mặt tôi như muốn bốc cháy và tôi không có gì để dập tắt ngọn lửa hổ thẹn đó.

“Ai đó làm ơn nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra thế?” Anh Nash sốt ruột gắt lên. Lại có thêm một vài cặp mắt tò mò nhìn về phía chúng tôi, trước khi đi vào trong trường.

Sabine khoanh tay lại trước ngực, mặt rất hả hê. “Kaylee đã đóng giả làm cô nàng tàng hình và quanh quẩn ở trong phòng anh cả tối qua.”

Anh Nash quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh ngập tràn nỗi nghi ngờ và sự sửng sốt. “Kaylee?”

Tiêu rồi!

“Em xin lỗi. Em chỉ...” - Tôi đã rất muốn giải thích với anh nhưng lại không thể đổ lỗi cho anh Tod. Kể cả nếu đó có là lỗi của anh ấy thật - “Em không hiểu anh nhìn thấy gì ở chị ta và em muốn xem lúc hai người ở bên nhau thì như thế nào. Em cần phải biết. Để cho chắc.”

“Chắc chuyện gì?” - Chưa bao giờ tôi thấy anh Nash giận như vậy - “Em theo dõi anh để chắc chắn rằng anh đã không ngủ với cô ấy?”

“Cô ấy đâu có tin anh.” - Sabine, giống như một con rắn độc, trườn bên mang tai Nash và thì thầm - “Và cô ấy sẽ không bao giờ tin. Sao anh vẫn chưa chịu nhận ra điều đó nhỉ?”

Ngay lập tức, anh quay sang trừng mắt nhìn chị ta. “Em im đi!” - Các vòng xoáy của sự giận dữ xoay tròn trong mắt anh, như những đám mây bão. Có điều không phải tất cả đều nhắm vào Sabine, maà phần lớn trong số đó là dành cho tôi - “Là lỗi của anh nên cô ấy mới không tin tưởng anh như vậy.” - Sau đó quay lại nói với tôi - “Anh biết, là lỗi của anh, nhưng em không thể lấy đó làm lý do để bào chữa cho việc làm của mình được.”

Anh nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, rõ ràng đang rất cố gắng để giữ bình tĩnh. “Anh không thể tin là em đã theo dõi anh” - Cuối cùng, anh mở mắt nhìn tôi đầy cay dắng, vừa buồn rầu vừa phẫn nộ - “Điều đó có làm em cảm thấy khá hơn không? Anh hy vọng là những gì em nhìn thấy có thể biện minh cho việc em xâm phạm vào đời tư của Sabine. Và của anh.”

Và chỉ vậy thôi, lại một lần nữa Nash làm bùng lên ngọn lửa giận dữ vốn đã âm ỉ trong tôi suốt mấy ngày qua, thiêu rụi luôn cả cái cảm giác tội lỗi nãy giờ của tôi. “Anh làm như mình cao thượng lắm không bằng, sau những gì anh đã làm với em.”

“Anh không nói là mình cao thượng hay gì hết.” - Nash khẳng định - “Chỉ là anh đã nghĩ em khá hơn thế. Khá hơn anh. Mà em đã trốn ở đâu thế? Trong tủ à?”

“Em đã bảo là cô ta tàng hình rồi mà.” Sabine đanh giọng.

Nash lắc đầu. “Kaylee không thể...” - Anh khựng người lại và khẽ cau mày khi chợt hiểu ra vấn đề - “Anh Tod. Giời ạ! Vậy là anh ấy đã thực hành được rồi?”

Tôi chỉ có thể nhún vai.

“Một mình anh ấy đi rình mò người khác còn chưa đủ hay sao mà lại còn kéo thêm em vào nữa. Anh ấy đã đi quá xa rồi.”

“Cũng không hẳn là lỗi của anh ấy.” - Tôi nói - “Em hoàn toàn có thể nói không mà.”

“Nghe nói cô rất giỏi cái khoản nói không.” Sabine nhếch miệng cười hết sức đểu giả, sau đó cúi xuống nhặt ba-lô lên.

“Nghe nói cô thậm chí còn không biết đánh vần chữ KHÔNG.” Tôi mỉa lại. Tự dưng thấy giận điên lên vì chị ta biết về cuộc sống cá nhân của mình. Thôi thì cứ coi như vụ nghe trộm tối qua của tôi là để trả đũa lại chị ta.

“Thôi, đủ rồi đấy!” - anh Nash gầm lên - “Anh thật hết chịu nổi hai em.” - Anh xốc một bên ba-lô lên rồi quay sang nói với tôi - “Hãy suy nghĩ thật kỹ rồi cho anh biết em muốn gì ở anh. Anh yêu em và anh rất nhớ em. Anh sẽ đợi em cho tới khi em cảm thấy sẵn sàng. Nhưng đừng bao giờ theo dõi anh nữa. Không một lần nào nữa.”

Tôi lặng lẽ gật đầu, trong khi anh quay sang đối mặt với Sabine. “Còn em... Hãy đến tìm anh khi em đã sẵn sàng làm bạn của anh, bởi vì đó là tất cả những gì anh có thể đề nghị em lúc này. Mặc dù anh rất muốn có một người để nói chuyện cùng, nhưng cuộc đời anh đã quá đủ phức tạp rồi, anh không cần thêm một sự phức tạp nào nữa. Và hai người...” Anh bước ra xa chúng tôi, đi giật lùi về phía lối vào trường học. “Hãy tự giải quyết các mâu thuẫn với nhau. Hoặc không thì tùy. Nhưng đừng cố lôi anh vào cuộc.”

Sau đó, lần đầu tiên kể từ nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, anh quay lưng bỏ đi mà không buồn nhìn lại lấy một lần.

“Tất cả là lỗi của cô.” Sabine rít lên, mắt lồi ra như hai con ốc nhồi, ngay khi anh Nash vừa đi khỏi.

Tôi tỉnh bơ. “Chúng tôi vẫn ổn, cho tới khi cô xuất hiện.”

“Ôi, ổn ghê cơ.”

“Mối quan hệ của chúng tôi đã dần cải thiện hơn rồi.” Tôi khăng khăng nói.

“Cô chỉ giỏi phụng phịu và chăm chăm vào vết thương của mình thôi.” - Sabine đóng rầm cửa xe lại và khóa xe - “Cô tránh xa tôi ra và tôi cũng sẽ không cản đường cô nữa. Thỏa thuận vậy nhé?”

“Tức là chị sẽ từ bỏ anh Nash đúng không?”

“Điên à, tất nhiên là không!” - Sabine lồng lộn - “Nghĩa là tôi sẽ từ bỏ cô.”

Có tiếng bước chân quen thuộc lọc cọc phía sau lưng tôi và Emma dừng lại bên cạnh tôi. “Êu, có chuyện gì thế?”

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Sabine lập tức chuyển từ tôi sang Emma làm cậu ấy giật nảy mình, hơi lùi ra đằng sau. Sau đó, cô nàng mara quay ngoắt người bỏ vào trong trường.

“Mình bắt đầu nhìn thấy sự kỳ quái ở chị ta rồi đấy.” Emma thì thầm nhìn theo bóng chị ta. Hy vọng rằng cậu ấy sẽ không bao giờ phải nhìn thấy con người thật của Sabine - hay cảm nhận nỗi giận dữ của chị ta.