Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 3 - Chương 29




HAI TAY TÔI RUN LÊN BẨN BẬT lúc tôi tắt máy và rút chìa khóa ra khỏi ổ. Ánh đèn trước sân nhà anh Nash rọi vào trong xe, chiếu thẳng vào mặt anh. Cô Harmony vẫn chưa đi làm vầ và có về cũng chưa biết chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi. Nhưng cô ấy sẽ sớm biết thôi bởi vì ngay cả nếu chúng tôi không nói thì bố tôi cũng sẽ nói.

Nhưng từ giờ tới lúc đó tôi muốn trân trọng giây phút bình yên tạm thời này trước khi giông tố ập tới.

Không còn nơi nào khác, tôi đành để Alec ở lại nhà tôi cùng với bố và bác Brendon lúc tôi tạt qua nhà để thay quần áo. Bố lo lắng cho tôi, tức giận với anh Nash và sợ hãi mọi chuyện. Còn Bác Brendonthì mừng ra mặt khi không có ai bị thương và chị Sophie không bị hút sang thế giới Cõi Âm. Và bác ấy chẳng buồn để tâm tới vụ tôi đã phá hỏng cái váy dạ hội của chị Sophie. Bác hứa sẽ canh chừng bố tôi trong lúc tôi đưa anh Nash về nhà.

Nhưng đưa anh ấy về nhà chỉ là một phần trong kế hoạch của tôi.

Khi thấy tôi rút khóa đặt lên đùi, anh Nash quay hẳn người người sang đối diện với tôi. "Giờ thì Sao?" Da dẻ anh nhợt nhạt, mồ hôi ướt đầm trên mặt, mặc dù nhiệt độ bên người càng lúc càng lạnh. Nếu chúng tôi cần nói chuyện, bây giừo chính là thời điểm thích hợp, trước ki anh ấy lên cơn vật thuốc.

“Em không biết.” Một phần trong tôi muốn tập chung suy nghĩ để giải quyết cho xong vấn đề giữa anh Nash và tôi nhưng một phần lại không muốn đối diện với sự thật vì lo sợ rằng tôi sẽ phải từ bỏ anh mãi mãi.

“Kaylee…”

“Vào trong nhà.” – Tôi mở cửa xe ô tô, mắt không buồn liếc về phía anh lấy một lần – “Em không muốn nói chuyện đó ở đây.”

Tôi khóa xe trong khi anh đi vào trước để mở cửa. Anh giữ cửa đợi tôi vào nhà xong rồi mới khép cửa lại sau lung. Tôi đi theo anh và trong phòng anh rồi đóng cửa lại. Tôi nghĩ cô Harmony không cần phải lo lắng về điều đó, bởi vì tối nay tôi không hề có ý định cầm tay anh Nash chứ đừng nói là ôm hôn anh ấy.

Anh Nash cởi giày, đá và trong góc rồi nằm phịch xuống giường, đầu dựa vào thành giường. Trong anh ấy thật thê thảm.

Lão Avari đã gần như vắt kiệt anh.

Tôi xoay ghế ngồi xuống đối diện với anh, và thậm chí còn chẳng buồn cởi áo khoác ra. "Anh Nash, em cũng không biết nên bắt đầu từ đâu…”

“Anh xin lỗi, Kaylee. Anh ngàn lần xin lỗi em.” – Trông anh như thể rất muốn giơ tay chạm vào tôi nhưng hiểu rằng tốt nhất là không nên thử - "Anh không biết phải nói thế nào để em hiểu là anh thấy có lỗi với em vô cùng.” – Anh nhìn tôi chờ đợi, hy vọng nhận được chút phản ứng gì đó của tôi nhưng tôi chỉ cúi mặt nhìn vào hai lòng bàn tay, và cố kìm nén để không òa khóc trước mặt anh – “Nhưng điều đó không đủ, đúng không em?”

Hai tháng trước, có lẽ như thế là đủ. Anh Nash từng là ánh Mặt Trời chiếu sáng đường chân trời của cuộc đời tôi, làm ọi thứ trong thế giới của tôi trở nên tươi đẹp và có ý nghĩa hơn. Tôi đã từng cho rằng anh quá tốt để có thể là sự thật.

Hóa ra tôi đã đúng.

“Kaylee ơi?” Giọng anh mong manh như tấm thủy tinh mỏng, dễ vỡ. Và chỉ cần một lời nói nặng của tôi thôi cũng có thể khiến anh vỡ tan thành trăm mảnh.

“Em không biết.” – Sự hối hận và nỗi đau đớn hiện rõ trong mắt anh, như xoáy vào từng khúc ruột của tôi. Anh không phải là người duy nhất đang bị tổn thuwong ở đây. Tôi đau với nỗi đau của anh và không hề muốn mình là nguyên nhân gây ra sự đau đớn ấy. – “Anh đã nói dối em.”

“Anh biết. Anh đã nói dối tất cả mọi người.” – Anh xấu hổ thừa nhận, nhưng như thế vẫn không đủ. Sự ân hận không thể sửa chữa lại những gì anh đã phá hỏng. Lời xin lỗi không thể lấy lại những gì anh đã mất.

“Nhưng anh đã nói dối em, Nash ạ.” – Tôi nuốt ngược nước mắt và bên trong và hắng giọng nói tiếp – “Anh nói là anh yêu em. Nhưng sau đó lại nói dối em, dùng sức Ảnh hưởng với rm, biến em thành một con điên trước mặt bố em, rồi để mặc cho lão Avari nhập vào em và sử dụng thân xác của em.”

“Kaylee, anh…”

Tôi ngồi thẳng dậy, nỗi tức giận đang làm lu mờ mọi cảm xúc hiện giờ của tôi. “Đừng nói câu xin lỗi nữa. Nó chẳng có ích gì đâu.”

Nhưng nếu tôi chịu để ý hơn… Nếu tôi quan tâm tới anh Nash nhiều hơn, thay vì chăm lo việc bị phạt cấm túc của mình, có lẽ mọi chuyện đã không tới nông nỗi này. Nếu tôi theo sát an ấy như cách tôi theo sát hai người bạn thân của anh… Nếu tôi kể sớm cho bố biết mọi chuyện… Nếu nhay từ đầu tôi không mang mấy quả bóng ngu ngốc đó sang Cõi Âm.

Có hàng triệu cái nếu-thì có thể ngăn chặn toàn bộ sự việc lần này. Hàng triệu điều tôi ước sao có thể khác đi. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn phải đối mặt với hiện thực, với những gì đã xảy ra. Với những sai lầm của tôi và anh.

Và với câu hỏi: Tôi có thể sống với sai lầm nào mà không phảic hịu sự dằn vặt bản thân trong suốt phần đời còn lại của mình.

“Bao nhiêu lần?” – Tôi hỏi – “Anh đã để cho lão ta… sử dụng em bao nhiêu lần rồi?”

Anh Nash thở dài, khẽ nhích lại gần tôi, nhưng tôi không hề ngẩng mặt lên nhìn – “Anh không biết. Anh đã không đếm. Anh đã cố quên đi.”

Đáng ra anh phải tìm cách ngăn lão ấy lại mới đúng. “Anh thử đoán xem nào.” Tôi lấy chưn đẩy cái ghế ra xa khỏi giường, cho tới khi thành ghế chạm vào bàn học.

“Anh đâu có em nhiều trong thời gian em bị phạt cấm túc. Vì thế… cõ lẽ là một lần một tuần. Cho tới cái tuần đi học cuối cùng.”

“Chỉ riêng tuần đấy là hai lần?” – Tôi nhướn mày hỏi, và anh Nash rầu rĩ gật đầu – “Vậy là sáu lần tất cả?”

Anh nhún vai. “Anh đoán thế.”

“Em đã làm gì?” Tôi hỏi nhưng không thực sự muốn nghe câu trả lời.

“Kaylee, em không muốn…”

“Không, là anh không muốn thì có.” – Tôi cắt ngang lời anh. Bởi vì tôi hiểu nỗi ân hận đang dày vò anh. Nhưng tôi cần phải biết. “Anh cho em biết đi.”

“Phần lớn thời gian, lão ta chỉ nói chuyện thông qua em. Thông báo cho anh biết cần đến gặp Everer ở đâu và khi nào. Bắt anh phải nhớ lại những việc trong quá khứ, như một cách trả tiền cho lão ta.” Đối với tôi đó vẫn là một khái niệm kinh hoàng không có hồi kết.

“Còn những lần khác thì sao? Mọi chuyện không phải chỉ dừng lại ở đây đúng không?” Trừ phi lão Avari đã nói dối tôi. Làm ơn, làm ơn hãy để cho đó là sự thật…

Anh Nash nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra nhìn tôi. Ti có thể đọc thấy sự chân thành trong mắt anh. "Anh đã không biết chuyện gì đang xảy ra, Kaylee ạ. Anh thề với em đấy! Anh thậm chí còn không biết sự tồn tại của trò ma quái ấy.”

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Hôm đấy bố em đi làm, và anh tới chơi với em. Đang xem phim thì em ngủ thiếp đi và anh để yên cho em ngủ, ngồi xem phim một mình. Rồi đột nhiên em tỉnh dậy và chúng ta bắt đầu... hôn nhau."

“Thế thôi?" Chắc chắn chuyện không chỉ dừng lại ở đó bởi nếu không má anh Nash đã không đỏ bừng lên như thế.

“Không. Em... Lão ta để yên cho anh… chạm vào em và cởi áo em ra. Đáng nhẽ anh phải đoán ra ngay đó không phải là em và nhưng anh…”

“Nhưng làm sao?” Tôi gầm lên. Cơn giận dữ và sự nhục nhã khiến tôi choang váng, suýt ngã khỏi ghế. Tôi khoanh chặt hai tay lại trước ngực, như thể muốn che đi một phần cơ thể mà gã tà ma đã nhìn thấy. Đã chạm vào. Nhưng tôi không thể ấn nút ‘làm lại’ và coi như chưa hề có ch̉uyện gì xảy ra. Bởi nó đã xảy ra, và anh Nash đã không hề ngăn nó lại.

Tôi đứng bật dậy toàn thân run lẩy bẩy. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể mất kiểm soát đến như vậy. Chuyện này thật quá sức chịu đựng của tôi. Cơn thịnh nộ như muốn nuốt chửng lấy tôi. "Anh thậm chí còn không thể nhớ về những lần đầu tiên của chúng ta: Cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần hẹn hò đầu tiên…” - Tôi gào lên đầy phẫn nộ - "Và giờ là chuyện này... Em thật sự không biết phải nói gì với anh nữa, anh Nash ạ. Chuyện đã xảy ra, khi em không phải là em, có thể không ý nghĩa gì với anh, nhưng nó vô cùng quan trọng đối với em. Một điều mà đáng ra em phải là người trao cho anh nhưng anh lại để người khác làm chuyện đó và phá hỏng mọị thứ. Em muốn lấy lại điều thiêng liêng ấy nhưng anh sẽ không thể trả lại nó cho em…” Tôi mím chặt môi lại, ngăn không cho nước mắt trào ra.

Anh Nash cũng đứng dậy nhưng không dám tiến đến gần tôi. “Kaylee, anh xin thề là anh đã không hề biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Anh không muốn biết thì đúng hơn! Anh nhìn thấy điều anh muốn và giành lấy nó. Đến khi nào thì anh phát hiện ra? Anh đã tự dừng lại hay phải đợi lão ấy nói cho thì mới biết?”

Mắt anh Nash cụp xuống, hai tay co lại thành nắm đấm rồi đút vào trong túi quần. “Chúng ta đang… Lão ta đã nói câu gì đó và không phải là giọng em.”

“Vậy là lão ta đã ngăn anh lại. Có le vì lão ấy thấy vờn anh như thế sẽ thú vị hơn chăng? Nếu lão Avari không ngừng lại, anh sẽ còn định làm tới đâu? Liệu anh có nghĩ tới chuyện dừng lại không?”

Trước đây Nash Hudson đã bao giờ kiên nhẫn chờ đợi một cô gái ròng rã suốt ba tháng trời để rồi chịu từ bỏ chưa? Liệu ý chí của anh ấy có đủ mạnh để chiến thắng dục vọng của bản thân, kể cả khi tôi không hề nói “không”?

Anh Nash dường như cũng đọc được nỗi sợ hãi đó trong mắt tôi. "Kaylee ơi, không đâu. Bản thân anh cũng sẽ biết khi nào phải dừng lại mà.” - Anh tiến về phía tôi và tôi vội lui ra đằng sau cho tới khi lưng va cả vào tường. Tôi không còn chỗ nào để lùi nữa. Anh dừng lại, tha thiết nhìn tôi. Mong tôi cố hiểu cho anh - "Anh biết giới hạn của em. Anh hiểu em mà Kaylee. Chắc chắn anh sẽ dừng lại.”

“Tại sao em lại phải tin anh?" - Tôi cảm thấy bị lợi dụng trắng trợn. Mặc dù tôi biết rằng đó không hoàn toàn là lỗi của anh Nash, nhưng tôi không thể không bớt yêu anh đi một chút, vì đã để cho chuyện như vậy xảy ra. – “Anh đã từng dung sách Ảnh hưởng để dụ em làm chuyện đó.”

“Kaylee, thật không công bằng. Khi đó anh đâu có suy nghĩa thông suốt. Anh đang…”

"Phê thuốc?" - Tôi nhướn lông mày hỏi và anh đau khổ gật đầu - "Cứ cho là như vậy đi. Nhưng tại sao bây giờ em phải tin anh?"

“Bởi vì sau lần đó lão ta không thể lừa anh thêm lần nào được nữa.” – Anh Nash để yên cho tôi nhìn vào các vòng xoáy trong mắt anh, để biết được rằng anh đang nói thật – “Anh hiểu em. Anh yêu em, Kaylee. Anh biết có lẽ em sẽ không thể tha thứ cho anh, bởi ngay đến bản thân anh còn không thể tha thứ ình, nhưng anh xin lấy mạng sống của mình ra để thề với em rằng anh sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó một lần nào nữa. Không còn Hơi thở của Quỷ. Không còn những lời nói dssi. Không còn năng lực Ảnh hưởng. Anh xin em hãy cho anh thêm một cơ hội để chứng minh điều đó với em. Em có thể cho anh thêm một cơ hội được không?”

“Em…”

Nhưng trước khi tôi kịp trả lời thì đã thấy anh Tod lù lù xuất hiện trên cái ghế tôi vừa ngồi mấy phát trước. “Xin chào. Anh có làm gián đoạn chuyện gì không?”

"Có." - Anh Nash nói - "Đi ra!"

Nhưng anh Tod chỉ quay ra nhìn tôi và qua cái cách anh ấy đang nghiến chặt răng để kiềm chế cơn giận dữ, tôi có thể đoán được là anh ấy đã nghe thấy hết câu chuyện giữa tôi và anh Nash. Chuyện lão Avariari đã làm với tôi. Và chuyện anh Nash đã để yên cho lão ấy làm.

"Em có muốn anh đi không?" Anh Tod hỏi tôi,1ưng vẫn quay về phía cậu em trai.

Ánh mắt anh Nash nhìn tôi như muốn cầu xin tôi hãy nói có trong khi anh Tod kiên nhẫn chờ đợi.

"Không.” Tôi nhìn thẳng về phía anh Nash, trả lời rất dõng dạc. Ngay lập tức mặt anh cau lại, hai vai rũ xuống.

"Tốt." - Anh Tod đứng dậy và đá cái ghế sang một bên - "Anh vừa mới ghé qua thăm cậu bạn của chú bên khoa tâm thần. Nhưng trước tiên..." Anh vung tay lên trước cả khi tôi và anh Nash kịp hiểu ra ý định của anh.

Anh Nash lãnh nguyên cả cú đánh mạnh như trời giáng của anh Tod vào quai hàm và đầu anh bật ngửa ra sau. Anh loạng choạng ngã dúi ngã dụi vào tường, trong khi anh Tod lắc lắc cái cổ tay vì đau. “Cái này là dành cho việc chú đã để yên cho lão ta lợi dụng Kaylee.”

Anh Nash không chịu thua, lập tức đứng dậy lao về phía ông anh trai. Nhưng nắm đấm của anh xuyên thẳng vào không khí, nơi đáng ra cái đầu của anh chàng thần chết đang ở đấy. Anh Tod chỉ cau mày, quay lại chỗ tôi đang đứng, bỏ mặc cậu em trai đang giận điên lên mà không làm gì được.

Tôi há hốc mồm nhìn hai anh em nhà Hudson, không thốt lên lời.

Anh Tod đẩy cái ghế xoay về phía tôi và tôi ngồi xuống. Anh Nash ngồi thụp xuống giường, tay xoa cằm, hằm hè nhìn anh trai.

“Anh Scott cao rồi ạ?” – Tôi hỏi – “Vẫn nghe thấy tiếng nói trong đầu hả anh?”

“Vẫn cái giọng nói đó.” – Anh Tod gật đầu – “Theo như những gì anh nghe lỏm được từ mấy cô y ta, tối nay tình trạng của cậu ấy sẽ xấu đi rất nhiều. Anh đoán là lão Avari đang trút giận lên đầu họ, sau khi để vuột mất chúng ta.”

Lão Avari có thể làm điều đó với anh Scott… Tôi thực không dám tưởng tượng lão ấy sẽ làm gì những gì với chị Addy.

“Cậu ấy trông thế nào?” An Nash hỏi, mắt không dám nhìn tôi hay anh Tod.

”Điên loạn.” – Anh Tod nhún vai – “Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào mấy bức tường như thể chúng sắp nuốt chửng lấy cậu ta bất cứ lúc nào. Và họ phải bật đèn sáng trưng cả căn phòng để giảm thiều bóng tối tới mức thấp nhất. Kể cả ban đêm. Nếu không cậu ta sẽ hét không ngừng cho tới khi họ tiêm thuốc ngủ cho cậu ta.” – Giống y như hồi tôi bị nhốt vào đây – “Dường như họ nghĩ rằng nỗi sợ hãi bóng tối của cậu ta là một phần của chứng loạn thần kinh chức năng.”

Nhưng cả ba chúng tôi đều hiểu sự thật là bóng tối quả thực đang muốn bắt lấy Scott Carter.

Bởi vì lão Avari đang nấp ở trong bóng tối.

"Mẹ anh nói giờ hai người đó đã bị liên kiết với nhau. Bởi vì Scott hít phải quá nhiều hơi thở của gã tà ma, nên lão Avariari đã tạo ra được một sự kết nối vĩnh viễn với não bộ của cậu ta, giúp lão ta không những chơi đùa được với bóng tối ở đâu`bên này mà có khi còn gieo rắc trực tiếp các ý nghĩ vào đầu Scott.”

"Chuyện đó sẽ không xảy ra với anh đâu." – Anh Nash dường như đọc được nỗi kinh hoàng trên mặt tôi. Hoặc trong mắt tôi - "Nếu lão Avariari có thể nói chuyện trực tiếp với anh thì lão ta đã làm từ lâu rồi." Nhưng lão ta đã không làm như vậy. Và việc lão liên tục nhập vào người tôi minh chứng cho điều đó.

Tôi gật đầu. Có lẽ bởi anh ấy là một bean sidhe.

"Thế... anh đã nói chuyện với mẹ rồi a?" Nash cau mày nhìn anh trai.

“Ừ. Anh không kể hết mọi chuyện với mẹ, nhưng anh đã phải nói ẹ biết chuyện chú đã đi qua bên đó?” – Anh Tod nhướn một bên lông mày lên nhìn cậu em trai - “Coi như đây là lời báo trước nhé."

"Cám ơn vể lời cảnh báo của anh." Nói rồi anh Nash đứng dậy, như muốn ám chỉ "giờ anh có thể đi”. Anh ấy vẫn tức vì bị cú đấm khi nãy, nhưng cũng thừa hiểu rằng động chân động tay với thần chết sẽ chỉ tổ mất thời gian vô ích.

Anh Tod liếc sang hỏi ý kiến tôi.

Tôi thở dài và gật đầ̀u. Tôi không thể né tránh câu hỏi của anh Nash mãi được. "Cảm ơn anh, anh Tod.” Tôi bước tới ôm lấy anh trước khi anh kịp biến mất. Bản thân tôi cũng không hiểu tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi cứu anh Nash và bố tôi thoát khỏi Cõi Âm, hay vì đã để mắt tới anh Scott, hay vì đã quan tâm lo lắng cho toi. Có lẽ vì cả ba lý do trên.

Nhưng trên hết thảy tôi muốn cám ơn anh vì đã cho tôi thấy tình yêu là có thật và rằng một người có thể làm tất cả để bảo vệ người mình yêu. Đó ra cách anh Tod đã yêu chị Addy.

Đó là cách tôi muốn anh Nash yêu tôi.

Khi tôi buông anh Tod ra, mắt anh vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào mắt tôi như để tìm kiếm một điều gì đó. Và rồi anh vụt biến đi mà không nói thêm lời nào.

Tôi từ từ quay lại nhìn anh Nash, vừa lắng nghe sự mách bảo của trái tim vừa đắn đo, cân nhắc các lựa chọn và khả năng mình đang có.

“Kaylee ơi?" - Anh Nash thì thào gọi tên tôi và tôi ngước mắt lên nhìn anh. Anh ấy vẫn đang chời đợi câu trả lời của tôi - “Anh biết anh không nên hứa hẹn gì vì lúc này bởi vì anh đã đánh mất lòng tin của em. Nhưng anh xin thề anh sẽ làm tất cả để tìm lại lòng tin nơi em. Hãy để anh chứng minh cho em thấy. Hãy cho chúng ta thêm một cơ hội nhé, Kaylee.” – Anh đưng dậy, mắt rưng rung nước mắt – “Anh xin em. Anh rất cần em.”

Tôi thực sự không biết phải trả lời anh sao nữa. Anh cần tôi không thì không đủ. Nhất là sau những gì anh đã làm với tôi. Đáng ra tình yêu phải có ý nghĩa hơn những cơn phê thuốc chứ. Đáng ra tôi phải có ý nghĩa với anh hơn thế chứ…

Anh Nash có yêu tôi. Tôi có thể nhìn thấy sự thật đó trong mắt anh. Nhưng lão Avari sẽ không bao giờ chết và mặc dù giờ anh ấy không còn chút Hơi thở của Quỷ nào trong người nhưng ai dám bảo đảm anh ấy sẽ không bị tái nghiện và dùng chúng trở lại?

Tôi đã mất đi những người bạn học, quyền tự do ý chí, niềm tin và xém chút nữa mất luôn cả bố và anh Nash. Tôi sẽ còn phải chịu đựng thêm những mất mát gì nữa nếu anh ấy tái nghiện trở lại?

“Em không thể, anh Nash ạ. Chưa phải bây giờ. Em xin lỗi.” Tôi rưng rưng nước mắt đi ra phía cửa.

“Kaylee, đợi đã.” – Anh kéo tay tôi ra khỏi tay nắm cửa và giữ chặt lấy tay tôi. Hai mắt anh đẫm nước mắt – “Em muốn anh làm gì cũng được. Hãy nói cho anh biết, anh sẽ làm. Anh xin em.”

Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, không sao thở nổi. Tôi nuốt ngược những giọt nước mắt, mà tôi không muốn anh nhìn thấy, vào bên trong. Sau đó ngước mắt lên nhìn anh, cố gắng không để cho lòng mình bị lung lay bởi nỗi đau đớn và sự ân hận đang hiện rõ mồn một trong mắt anh.

“Em muốn mọi chuyện trở lại như xưa. Em muốn cứu lấy anh Doug, chữa lành cho anh Scott, và bảo vệ Emma. Em muốn tìm lại các ký ức đã mất của anh, để anh có thể nhớ được cảm giác lần đầu tiên khi chúng ta làm chuyện này.” – Tôi kiễng chân hôn lên môi anh, một nụ hôn dài và chậm, và những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi trên má tôi. Bởi tôi hiểu rằng đây chính là nụ hôn tạm biệt của tôi với anh. Sau đó tôi ngả đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh. Chưa gì tôi đã thấy nhớ anh da diết.

“Anh Nash, em muốn anh mau chóng khỏe lại để em có thể có lại được anh.”

Tôi giằng tay ra khỏi tay anh, và đi ra khỏi phòng. Khép cánh cửa lại đằng sau lung, tôi chạy như bay ra xe ô tô.

Và khóc suốt chặng đường về nhà.