Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 1 - Chương 17




VÀI PHÚT SAU, thông tin chi tiết đã được truyền tới tai chúng tôi thông qua đám đông giờ đang chuyển mọi sự chú ý sang cô gái vừa ngã xuống kia. Đó là một bạn học khóa dưới. Một thành viên của đội cổ vũ tên là Julie Duke. Tôi biết cái tên đó và lờ mờ nhớ ra khuôn mặt của bạn ấy. Julie rất xinh đẹp và được nhiều người quý mến, và nếu tôi nhớ không nhầm thì bạn ấy thân thiện và dễ chấp nhận hơn hẳn so với hầu hết các cô nàng vẫy-pom-pom-cổ-vũ.

Khi thấy vẫn không thể bắt mạch được cho Julie sau vài phút ngã xuống, người lớn bắt đầu khẩn trương lùa học sinh ra ngoài cửa. Anh Nash và tôi được phép ở lại vì Emma đi cùng xe với bọn tôi, nhưng các thầy cô khăng khăng bắt cậu ấy phải để cho nhân viên y tế kiểm tra cẩn thận đã rồi mới được về. Tất nhiên, việc cấp cứu cho Julie là ưu tiên hàng đầu hiện nay nên khi các nhân viên đến, cô hiệu trưởng lập tức dẫn họ tới thẳng chỗ Julie đang nằm.

Nhưng đã quá muộn. Ngay cả nếu tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, thì chỉ cần nhìn thái độ và cái cách họ không hề khẩn trương đưa bạn ấy lên cáng đi cấp cứu là hiểu. Một nhân viên y tế mặc quần đen, áo trắng bước tới chỗ chúng tôi đang ngồi, tay xách túi cứu thương. Chú ấy khám cho Emma rất kỹ nhưng không tìm thấy nguyên nhân gây ra tình trạng suy sụp vừa rồi của cậu ấy. Mạch, huyết áp, và nhịp thở đều rất ổn. Da dẻ cậu ấy hồng hào và khoẻ mạnh, hai mắt và các phản xạ đều... phản xạ tốt.

Cuối cùng họ kết luận là Emma chỉ đơn giản là bị ngất, nhưng vẫn khuyên Emma nên tới bệnh viện để kiểm tra lại kỹ hơn, phòng trường hợp có biến chứng nào khác. Emma cố tìm mọi cách để thoái thác nhưng cô hiệu trưởng đã lập tức nhấc máy gọi điện cho cô Marshall, mẹ Emma và cô ấy nói sẽ đến đón con gái mình ở bệnh viện.

Sau khi chắc chắn là chị Sophie đã có ngươi đưa về, tôi và anh Nash đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, nơi Emma được đưa vào phòng chờ xét nghiệm. Và đợi mẹ cậu ấy đến. Ngay khi cô y tá vừa đóng cửa, đi ra ngoài, Emma lập tức quay sang nhìn bọn tôi đầy hoang mang và lo lắng.

‘‘Chuyện gì đã xảy ra thế?” - cậu ấy khoanh tròn chân ngồi trên giường bệnh - “Và mình muốn biết sự thật.”

Tôi liếc qua anh Nash, người đang loay hoay rút một đôi găng tay y tế ra khỏi cái hộp giấy treo trên tường, nhưng anh ấy chỉ nhún vai và gật đầu về phía Emma, ra hiệu cho tôi cứ tự nhiên. “Ừm…” - tôi ngập ngừng không biết nên kể đến đâu, hoặc diễn đạt thế nào cho dễ hiểu - “Cậu đã chết.”

“Mình đã chết á?” - Emma trợn tròn mắt nhìn tôi. Hiển nhiên đây không phải là câu trả lời cậu ấy đang mong đợi.

Tôi gật đầu. “Cậu đã chết và bọn mình đã đưa cậu quay trở lại.”

Emma nuốt nước bọt cái ực, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn anh Nash – người đang chu miệng thối phồng cái găng tay dùng một lần kia - “Hai ngươi đã cứu sống mình á? Kiểu như là hô hấp nhân tạo ý hả?" - Tay và vai cậu ấy thả lỏng nhẹ nhõm, rõ ràng là cậu ấy đã nghĩ sẽ phải có chuyện gì đó… kỳ dị hơn cơ. Tôi định cứ thế gật đầu cho xong, nhưng rồi chợt nhớ ra là sẽ không có ai đồng tình với câu chuyện này của bọn tôi. Cần phải cho cậu ấy biết sự thật - hay ít nhất cũng phải là một phiên bản khác của sự thật.

“Không hẳn là như thế.” Tôi quay sang nhìn anh Nash cầu cứu.

Anh thở dài và ngồi xuống mép giường của Emma. Tôi ngồi phía trước, dựa lưng vào ngực anh. Suốt từ lúc cất tiếng linh hồn cho Emma tới giờ, tôi gần như không rời anh Nash lấy nửa bước và tôi cũng không hề có ý định làm như vậy. “OK, bọn anh sẽ kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra...” - Tuy nhiên, khi anh khẽ bấm vào tay tôi, tôi hiểu rằng anh ấy sẽ không kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện, và anh ấy muốn tôi cũng vậy - “Nhưng trước tiên em phải thề là sẽ không kể chuyện này với bất kỳ ai. Không một ai. Không bao giờ. Kể cả khi em sống thêm 90 năm nữa và muốn được xưng tội trước lúc lâm chung.”

Emma nhe răng cười nhăn nhở và đảo tròn hai mắt. “Gớm, anh làm như em sẽ vẫn còn nhớ đến hai người khi em 106 tuổi và đang trút hơi thở cuối cùng ý.”

Anh Nash tặc lưỡi cuời rồi vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau. Tôi dựa hẳn người vào lòng anh, cảm nhận được trái tim anh đang đập ở chỗ lưng mình. Khi anh mở miệng, hơi thở của anh thổi nhẹ lên tóc tôi, xoa dịu mọi cảm giác bất an trong tôi. Mặc dù tôi biết người anh ấy đang muốn trấn an tinh thần là Emma, chứ không phải tôi.

“Vậy là em thề chứ?” - anh hỏi lại và Emma gật đầu - “Em biết là Kaylee có thể tiên đoán được khi ai đó sắp chết, đúng không?” - Emma lại gật đầu, trông mặt cậu ấy có vẻ tò mò nhiều hơn là sợ hãi. Hoặc cũng có thể cậu ấy chỉ đang cố che giấu sự sợ hãi đó đi thôi - “Thỉnh thoảng, trong một số hoàn cảnh cụ thể... Kaylee còn có thể đưa họ quay trở lại được.”

“Với sự giúp đỡ của anh ý.” Tôi hấp tấp bổ sung thêm, nhưng rồi giật mình không biết anh Nash có muốn bị lôi kéo vào trong chuyện này không, hay là muốn giữ bí mật đó một mình. Nhưng anh đã hôn lên sau gáy tôi, trấn an tôi là không sao.

“Ừ, với sự giúp đỡ của anh” - anh đan tay vào mấy ngón tay tôi đang để trên đùi anh - “Cùng với nhau, bọn anh… đã làm cho em tỉnh dậy. Có thể hiểu nôm na là như thế. Giờ thì em không sao rồi. Bác sỹ chắc sẽ kết luận là em bị ngất do quá căng thẳng hoặc quá đau buồn thôi. Giống như kết luận khi nãy của nhân viên y tế.”

Trong gần một phút, Emma im lặng không nói gì. Mặc dù anh Nash đã sử dụng năng lực ảnh hưởng lên Emma để phòng xa, nhưng tôi vẫn cứ thấy lo lo, sợ rằng cậu ấy sẽ hoảng hốt hoặc bật cười chế nhạo bọn tôi. Nhưng cậu ấy chỉ chớp chớp mắt và lắc đầu. “Mình đã chết thật à?” - Emma lại hỏi lại - “Và hai người đã mang mình quay trở lại. Đáng ra mình phải gắn một con chíp đo sức khỏe nhỏ xíu vào trong đầu, để biết được khi nào sắp ngỏm củ tỏi mới đúng.”

Tôi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm vì Emma vẫn có thể nói đùa trong hoàn cảnh hiện nay, và anh Nash bật cười, rung hết cả người. “Chết hụt như thế là sống thọ lắm đấy.”

Emma cười xòa một cái rồi gương mặt trở nên nghiêm trọng hơn. “Lần này có giống như những lần khác không? Mình chỉ tự dưng đổ sụp xuống thôi à?”

“Ừ” - tôi chẳng thích phải ngồi nói chuyện về cái chết của cậu ấy một tẹo nào - “Cậu còn chưa kịp nói hết câu.”

“Tại sao?”

“Bọn anh cũng không biết” - anh Nash vội cướp lời tôi. Trên lý thuyết, sự thật đúng là như thế mà, mặc dù có thể không phải là toàn bộ. Nhưng tôi không muốn Emma có bất cứ dính dáng gì tới ả thần chết tâm thần, nham hiểm kia.

Emma đưa tay vuốt dọc theo mép ga trải giường, suy nghĩ một lúc rồi bật hỏi. “Làm sao cậu linh cảm được chuyện đó vậy?”

“Chuyện ý… phức tạp lắm. Mình cũng không biết phải giải thích thế nào cho cậu hiểu nhưng chuyện đó không quan trọng.” – Với tôi, điều quan trọng là Emma vẫn còn sống - “Điều quan trọng là cậu không bị làm sao.”

Emma bấm vào mấy cái nút trên điều khiển và đầu giường từ từ dựng lên. “Chuyện gì đã xảy ra với Julie thế?”

Đó chính là câu hỏi tôi đang sợ nhất. Tôi nhìn chằm chằm xuống mấy ngón tay đang xoắn xuýt vào nhau trên đùi, sau đó ngoái đầu ra sau nhìn anh Nash, hy vọng rằng anh ấy có câu trả lời nào nhẹ nhàng và đỡ đau lòng hơn câu “Bạn ấy đã chết thay cho cậu.”

Nhưng xem ra câu trả lời của anh cũng chẳng khá hơn gì tôi. “Bọn anh đã cứu sống em và nếu cần bọn anh sẽ vẫn làm lại điều đó. Nhưng cái chết cũng giống như cuộc đời vậy, Emma ạ, cái gì cũng có giá của nó.”

“Có giá á?” - mặt Emma trắng bệch, tay nắm chặt lấy cái điều khiển - “Hai ngươi đã giết Julie để cứu em á?”

“Không!” - tôi nhoài người sang nắm lấy tay Emma, nhưng cậu ấy lùi vội ra đằng sau mấy cái gối, mặt mày thất kinh - “Bọn mình không dính dáng gì tới cái chết của Julie hết! Nhưng khi bọn mình cứu sống cậu, bọn mình đã vô tình tạo ra một khoảng trống và phải có người lấp vào chỗ đó.” Mặc dù sự thật không phải hoàn toàn là như vậy, nhưng tôi không thể giải thích với Emma về chuyện đáng ra mạng sống của cậu ấy chẳng phải đánh đổi với bất cứ thứ gì hết, mà không nhắc tới bean sidhe, thần chết, và những loài hắc ám hơn mà bản thân tôi còn chưa hiểu hết.

Nguời Emma đã thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn không hể có ý định xích lại gần chỗ tôi và anh Nash. "Cậu có biết điều đó lúc cậu cứu mình không?” Lại một lần nữa tôi bất ngờ trước sự nhạy bén và những câu hỏi sắc sảo của cô bạn thân. Cậu ấy mà là bean sidhe chắc sẽ khá hơn tôi rất nhiều.

Anh Nash hắng giọng, trả lời. “Bọn anh biết khả năng đó có thể xảy ra. Nhưng trường hợp của em là một ngoại lệ, vì thế bọn anh đã hy vọng rằng điều đó sẽ không xảy ra. Hơn nữa bọn anh không thể biết được ai sẽ là người thay thế.”

Emma nhíu mày. “Vậy là cậu đã không có linh cảm gì về cái chết của Julie à?”

“Không, mình-..” Không hề. Tôi thậm chí còn chưa hề nghĩ về chuyện ấy cho tới khi Emma đặt câu hỏi – “Tại sao em không có linh cảm gì về Julie thế anh?” - tôi quay ra hỏi anh Nash.

“Bởi vì lý do cô ấy phải chết…” hay nói đúng hơn là lý do thần chết quyết định bắt lấy linh hồn của bạn ấy – “… không hề tồn tại cho tới khi chúng ta đưa Emma quay trở lại. Như vậy cũng có nghĩa là Julie đáng ra chưa đến số phải chết.’’

“Bạn ấy đáng ra chưa đến số phải chết à?” Emma ôm lấy cái gối vào trong lòng.

“Đúng vậy” - tôi dựa người vào lòng anh Nash và ngay lập tức cảm thấy có lỗi, bởi vì Julie ra đi khi vẫn chưa có ai để dựa vào. Vì thế tôi ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn nắm lấy tay anh - “Có chuyện gì đó không bình thường đang xảy ra. Bọn mình đang cố gắng tìm hiểu nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu.”

“Thế mình đã đến số phải chết chưa?” Chưa bao giờ tôi thấy bạn mình lại mong manh và sợ hãi đến như vậy.

Anh Nash quả quyết lắc đầu. “Đó là lý do tại sao bọn anh đưa em quay trở lại. Anh ước rằng bọn anh cũng đã có thể cứu được cả Julie.”

Emma nhíu mày. “Tại sao lại không thể ạ?”

“Bọn mình... trở tay không kịp” - tôi xịu mặt xuống, cảm thấy thất vọng và giận dữ với chính thất bại của bản thân - “Mình đã dồn tất cả vào cho cậu.”

“Ý cậu là sao…” Nhưng trước khi Emma kịp hỏi xong thì cửa phòng bật mở, bác sỹ và cô Marshall, mặt cắt không còn giọt máu, đi vào.

“Emma, xem ai tới đón cháu này?” Cô bác sỹ, tay cầm bệnh án, mỉm cười nói.

Cô Marshall lao tới ôm chầm lấy cô con gái, ghì chặt cứng vào trong lòng. Đột nhiên cái giường bên dưới bọn tôi trĩu hẳn xuống, làm tôi và anh Nash giật mình nhảy vội xuống đất. “Ối, cháu xin lỗi. Cô ngồi đi ạ.” Emma nhanh tay giấu vội cái điều khiển xuống dưới chân.

“Ừm... bọn mình về trước đây” - tôi vừa nói vừa đi giật lùi ra phía cửa - “Tối nay bố mình sẽ đến. Mình cần phải nói chuyện với bố.”

“Ơ... hôm nay bố cậu về à?” Emma, vẫn đang kẹt cứng trong vòng tay của mẹ, vội đưa tay gạt tóc mẹ sang một bên để có thể nhìn thấy mặt tôi, và tôi gật đầu.

“Mai mình sẽ gọi cho cậu, OK?”

Emma gật gật đầu, cuối cùng mẹ cậu ấy cũng đã chịu buông ra và ngồi xuống giường, và cô bác sỹ mở cửa cho anh Nash và tôi. Cậu ấy sẽ ổn thôi. Dù gì tụi tôi cũng đã cứu sống được cậu ấy. Ít nhất là cho tới lúc này. Và nếu may mắn, cậu ấy sẽ không phải gặp lại thần chết trong một thời gian rất rất lâu nữa.

Cô Marshall vẫy tay chào tôi và âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy vọng ra từ sau cánh cửa là tiếng Emma than phiền với mẹ về việc bất tiện khi không có điện thoại trong những tình huống khẩn cấp như hôm nay.

Chúng tôi đi qua dãy phòng trực của y tá và tới phòng chờ của khoa cấp cứu. Bây giờ mới là 4 giờ chiều, và tôi gần như kiệt sức. Cảm giác nhồn nhột trong cổ họng nhắc tôi nhớ ra rằng giọng mình vẫn đang giống như tiếng một con ễnh ương.

Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc đang gọi tên tôi từ cái hành lang trắng phía sau lưng. Tôi đứng khựng lại, còn anh Nash chỉ dừng lại khi nhận thấy tôi đang không đi tiếp.

“Anh nghĩ em cần phải uống một thứ gì đó ấm ấm cho cổ họng của mình. Có vẻ như hôm nay em đã dùng nó hết công suất rồi.”

Tôi quay đầu lại và thấy anh Tod đang cầm trên tay một cái cốc giấy bốc hơi nghi ngút.

Bên cạnh tôi, mặt anh Nash trở nên căng thẳng. “Có chuyện gì thế?” - anh hỏi. Nhưng anh đang nhìn tôi, không phải nhìn anh Tod.

Tôi nhướn mày nhìn vế phía gã thần chết. Anh Tod nhún vai và nhe răng cười toe toét - “Anh ta không nhìn thấy anh đâu. Cũng không thể nghe thấy giọng anh, trừ phi anh muốn” - Sau đó anh quay mặt về phía anh Nash và tôi hiểu rằng anh Nash sẽ nghe thấy những câu tiếp theo đây của anh Tod - “Và cho tới khi anh ta chịu mở miệng xin lỗi, em và anh sẽ tiếp tục nói chuyện mà không có anh ta.”

Anh Nash sững người lại, nhìn theo ánh mắt tôi ra chỗ hành lang vắng tanh không một bóng ngươi kia. “Khốn kiếp! Tod!” - anh thì thào đầy giận dữ - “Để cô ấy yên.”

Anh Tod càng được thể ngoác miệng cười to hơn, như thể hai bọn tôi đang có chung một điều bí mật mà anh Nash không hề biết. “Tôi thậm chí còn không chạm vào cô ấy.”

Anh Nash nghiến răng, trong khi tôi đảo tròn hai mắt và quyết định lên tiếng trước khi anh ấy thốt ra những lời mà cả hai chúng tôi sẽ phải ân hận. “Hai anh thôi ngay đi! Anh Nash, hãy bình tĩnh lại. Anh Tod, hãy hiện thân ra đi. Nếu không em mặc kệ hai người ở đây đấy.”

Anh Nash vẫn im lặng không nói gì, nhưng răng không còn nghiến kèn kẹt nữa. Và tôi biết anh Tod đã xuất hiện trước mặt anh ấy bởi vì thấy anh cau mày nhìn chằm chằm vào mặt thần chết. “Ông đang làm gì ở đây thế?”

“Tôi làm việc ở đây”. Anh Tod thong thả tiến về phía trước, chìa tay đưa cho tôi cốc nước vẫn còn nóng nguyên. Tôi lập tức cầm lấy cốc nước, không một chút ngần ngừ - cổ họng tôi đúng là đang đau thật, và một chút nước ấm sẽ khiến cho nó đỡ hơn. Tôi nhấp một ngụm nhỏ và ngạc nhiên khi phát hiện ra nó có vị sô-cô-la nóng hương quế.

Tôi mỉm cuời đầy biết ơn. “Em thích uống ca cao lắm.”

Anh Tod nhún vai và đút hai tay vào túi quần, ánh mắt anh ấy thể hiện rõ sự hài lòng. “Anh không dám nói là em có thích cà phê hay không, nhưng sô-cô-la thì chắc chắn.” Quai hàm anh Nash bạnh ra, tay anh nắm chặt lấy tay tôi. “Đi thôi, Kaylee.”

Tôi gật đầu, rồi nhún vai xin lỗi anh Tod. “Vâng, em phải về đây.”

“Để gặp bố em à?” Gã thần chết nhe răng cười ranh mãnh và bao nhiêu công ghi điểm với tôi bằng cốc sô-cô-la nóng vừa rồi đã trở thành công cốc khi anh ta dám xâm phạm vào đời tư cá nhân của tôi.

“Anh đã theo dõi em đấy hả?”

Cánh cửa bên phải hành lang bật mở và một cụ già ngồi trên xe lăn được y tá đẩy từ trong ra. Cả hai quay qua nhìn bọn tôi một lát rồi lẳng lặng đi về hướng ngược lại. Để đề phòng bất trắc, anh Tod vẫn hạ giọng và bước tới gần hơn. “Không phải theo dõi. Mà là lắng nghe. Anh bị kẹt ở đây 12 tiếng một ngày cơ mà, làm sao có thể giả vờ là không nghe thấy chuyện gì được.”

“Anh đã nghe thấy những gì?”

Anh Tod nhìn tôi rồi nhìn anh Nash, sau đó liếc về phía quầy lễ tân ở cuối hành lang, nơi giao nhau giữa hai cái hành lang khác. Anh hất hàm về phía cánh cửa đang đóng im ỉm bên tay trái và ra hiệu cho tôi và anh Nash đi theo vào đó.

Thấy tôi đi, anh Nash đành miễn cưỡng đi theo tôi. Anh Tod lịch sự chìa tay “Mời em đi trước” và nhường đường cho tôi.

“Nó bị khóa rồi.” Tôi đưa tay mở cửa nhưng không sao xoay được núm cửa.

“Ối thế à.” Anh Tod biến mất và chỉ một giây sau cánh cửa được mở ra từ bên trong. Anh ấy đang đứng lù lù trong cái kho vừa nhỏ vừa tối, trên giá chất đầy thuốc, xi-lanh và các dụng cụ y tế chuyên dụng khác.

Tôi ngần ngừ, sợ rằng nhỡ có ai bước vào và bắt gặp tụi tôi trong đó. Thần chết có thể nháy mắt biến mất và thoát khỏi mọi rắc rối, nhưng bean sidhe tụi tôi thì không. Đúng lúc đó, từ đằng xa có tiếng bước chân đang đi về phía tụi tôi, anh Nash vội đẩy tôi vào trong và đóng cửa lại.

Mọi thứ trở nên tối đen như mực, nhưng chỉ độ hai giây sau tôi nghe có tiếng “tách” một cái và cái bóng đèn trên đầu tụi tôi lóe sáng. Anh Nash vừa tìm thấy công tắc đèn. “OK, ông có chuyện gì thì nói toẹt ra đi” - anh Nash cau có giục - “Tôi không muốn phải giải trình với bố Kaylee tại sao tụi tôi lại bị bắt quả tang đột nhập vào cái kho đựng thuốc cấm đã khóa kín của bệnh viện đâu.”

“Cũng đúng” - anh Tod đứng tựa một bên vai vào cái giá ở sau lưng, nhường chỗ cho tôi và anh Nash nhiều nhất có thể, nhưng giỏi lắm cũng chỉ được độ nửa mét vuông là cùng – “Tôi đang đợi một tay bị dao đâm vào ngực đấy chứ. Cứ tưởng nhanh và đơn giản, thế mà chỉ mới chạy ra ngoài nghe điện thoại của ông chủ một lát thôi, quay lại đã thấy bác sỹ cứu sống anh ta được ba lần rồi. Bằng cái máy sốc điện gì ý?”

“Thế là ông tha cho người đó được sống hả?” Giọng anh Nash ngạc nhiên không kém gì tôi.

“Ừm… không” - anh Tod nhăn mặt lại - “Anh ta có tên trong danh sách của tôi mà. Nói tóm lại là sau khi kết thúc xong nạn nhân bị dao đâm đó, anh đi ra ngoài sảnh, đang tính uống một cốc cà phê thì nghe thấy tiếng của em” - ánh mắt anh ấy giờ đã chuyển hẳn qua nhìn tôi, hoàn toàn lờ lớ lơ anh Nash đi - “Thế là anh đi theo em vào trong phòng của bạn em. Công nhận cô bạn đấy trông hơi bị ngon.”

“Anh hãy tránh xa... bạn ấy ra.” Cũng may tôi đã kịp dừng lại đứng lúc, không buột miệng nói ra tên của Emma. Tôi đã rút ra được bài học từ trường hợp của bản thân: Không nên tiết lộ tên tuổi của bất cứ ai cho thần chết biết. Mặc dù nếu muốn biết, anh ấy cũng thừa sức tự tìm ra. Nhất là khi tên của Emma đã có trong danh sách buổi chiều hôm nay.

Anh Tod đảo tròn hai mắt. “Em nghĩ anh là loại thần chết gì thế? Mà tự dưng đi giết cô ấy thì có gì vui?”

“Để cô ấy yên" - anh Nash quắc mắt nhìn anh Tod – “Chúng ta đi thôi.” Nói rồi anh vặn tay nắm cửa và xô cửa đi ra, không cần biết bên ngoài có ai hay không. Hoảng hồn, tôi vội chạy ra theo anh, không cả kịp ngoái lại nhìn xem phản ứng của thần chết. Bọn tôi đi tới gần hết hành lang rồi thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng của anh Tod.

“Em không muốn biết nội dung cú điện thoại đấy à?” Giọng anh ấy như đang thì thầm, nhưng tôi có cảm giác anh ấy chỉ đang đứng cách mình có vài phân.

Tôi vội dừng lại làm anh Nash cũng đứng khựng lại theo. Anh bối rối nhìn tôi và tôi chợt bàng hoàng nhận ra rằng anh Nash không hề nghe thấy cái câu vừa rồi của anh Tod - và đáng ra tôi cũng vậy. Gã thần chết vẫn đang đứng trưóc cửa nhà kho, cách tụi tôi ít nhất cả chục mét,.

“Cú điện thoại của ông chủ anh á?” - tôi thử thì thầm hỏi lại, xem anh Tod có nghe thấy tiếng mình không.

Gã thần chết gật đầu, mỉm cười đầy tự mãn.

“Hắn ta nói gì thế?” Anh Nash giận dữ gầm lên.

“Đi nào anh” - tôi quay đầu nhìn ngang liếc dọc một hồi để chắc chắn là không có ai để ý, rồi kéo tay anh Nash quay ngược trở lại hành lang và đi vào trong cái kho sau lưng anh Tod - “Tại sao bọn em cần phải biết nội dung cuộc điện thoại giữa anh và ông chủ của anh?” Tôi mở miệng hỏi to, để anh Nash có thể nắm bắt được câu chuyện đang diễn ra.

“Bởi vì ông ấy có một giả thiết về vụ bắt giữ linh hồn không có trong danh sách” - anh Tod dựa vào cái giá bên tay trái, nhe răng cười nhăn nhở, để lộ cái lúm đồng tiền bên má phải. Sao trước giờ tôi không nhận ra nhỉ?

“Giả thiết gì?” Anh Nash hỏi. Giờ thì anh ấy đã lại nghe thấy tiếng của anh Tod.

“Cái gì cũng có giá của nó. Hẳn hai người đã hiểu rõ điều đó rồi chứ.”

“Rồi” - tôi sốt ruột gắt lên, mặc kệ cái siết chặt tay của anh Nash - “Hãy nói cho tụi em biết điều anh biết, và tụi em sẽ nói cho anh biết điều tụi em biết.”

Anh Tod cười phá lên, lấy một cái bô nhựa từ trên giá xuống và nhìn vào trong, như thể mong đợi sẽ có một con thỏ của ảo thuật gia nhảy ra không bằng. “Em nói dối. Em thì biết chuyện gì mà nói.”

“Bọn em đã nhìn thấy thần chết khi Emma chết” - tôi nói, và nụ cười trên môi anh Tod vụt tắt. Anh ấy đặt ngay cái bô trở lại trên giá và tôi biết mình đã thu hút được sự chú ý của anh - “Giờ thì anh bắt đầu nói đi.”

“Tốt hơn hết là hai người nên nói sự thật”. Anh Tod đưa mắt nhìn tôi và anh Nash cảnh cáo.

“Tôi đã nói với ông rồi, Kaylee không bao giờ nói dối.” Anh Nash nói và tôi không thể không nhận ra rằng anh ấy không hề đả động gì tới bản thân trong câu khẳng định vừa rồi.

Anh Tod ngập ngừng suy nghĩ mất một lúc, rồi gật đầu. “Ông chủ của tôi là một thần chết lâu năm tên là Levi. Ông ấy đã làm công việc này được hơn 150 năm rồi” - anh ấy khoanh hai tay trước ngực, dựa hẳn lưng ra cái giá phía sau - “Ông Levi nói, chuyện tương tự đã từng xảy ra khi ông ấy mới trở thành thần chết. Hồi đó mọi thứ chưa được sắp xếp quy củ như bây giờ, và cho tới khi họ phát hiện ra có kẻ đang bắt đi những người không có tên trong danh sách - hai người có thể tưởng tượng nổi hồi đó họ vẫn viết tay từng cái tên không - thì tổng cộng đã có sáu linh hồn bị mất trong khu vực của ông Levi.”

“Ông đang nói thật đấy à?” - anh Nash vòng một tay qua eo tôi và tôi để yên cho anh kéo mình sát lại gần - “Hay là ông chỉ đang bịa chuyện để gây ấn tượng với Kaylee thế?”

Anh Tod quắc mắt hằm hè nhìn anh Nash nhưng tôi thấy câu hỏi đó của anh hoàn toàn hợp lý. “Từng câu từng chữ đều do chính miệng ông Levi kể ra mà. Nếu hai người không tin thì có thể tới trực tiếp hỏi ông ý.”

Anh lầm bầm câu gì đó, đại loại như là không cần thiết phải làm như thế.

“Thế tại sao mấy người đó lại chết?” Tôi quay trở lại chủ đề chính.

Đôi mắt xanh của gã thần chết lại quay sang tập trung vào tôi và anh ấy hạ giọng thì thào đầy bí ẩn. “Các linh hồn của họ đã bị săn trộm.”

“Bị săn trộm ý ạ?” - tôi nhướn một bên lông mày nhìn anh Nash nhưng anh ấy chỉ nhún vai, môi mím chặt lại - “Tại sao lại có kẻ đi đánh cắp các linh hồn?”

“Câu hỏi rất hay” - anh Tod búng tay cái tách - “Những linh hồn bị tách rời ra không có mấy hữu dụng trong thế giới này...” Anh ấy ngừng lại không nói tiếp, và tự dưng tôi bỗng thấy buồn nôn.

“Nhưng lại hữu dụng trong thế giới của Cõi m đúng không?” Tôi kết thúc nốt câu nói dở của anh Tod và anh ấy gật đầu, nét mặt hiện rõ sự ấn tượng với kiến thức của một lính mới như tôi.

“Các linh hồn là một vật hiếm đối với thế giới đó. Một món ăn xa xỉ và khó kiếm. Nhu cầu về mặt hàng này rất cao và thỉnh thoảng trong quá trình vận chuyển lại có một lô hang bị thất lạc dọc đường.”

‘‘Vận chuyển linh hồn ý ạ?” - tôi lạnh hết sống lưng trước ý nghĩ linh hồn con người bị coi như một thứ hàng hóa được mua đi bán lại - “Dọc đường từ đâu? Tới đâu?”

Anh Nash miễn cưỡng trả lời. “Từ đây tới nơi họ... tái sinh.”

“Ý anh là đầu thai lại ý ạ?”

“Ừ’ - anh Tod đứng thẳng người dậy và đập đập đầu ra phía sau - “Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những đợt vận chuyển không đến được đích và những linh hồn ấy không được đi tiếp. Họ sẽ được thay thế bằng những linh hồn mới, đó là một trong những lý do tại sao đôi khi em sẽ bắt gặp một linh hồn mới toanh.”

Tôi tự nhắc với bản thân sẽ phải hỏi lại anh ấy xem làm thế nào để phát hiện ra một linh hồn mới. “Vậy là những linh hồn bị săn trộm này sẽ bị đưa tới Cõi m hả anh?” - tôi cần phải làm rõ vấn đề này trước đã – “Ý anh là Meredith, và Julie, và những người khác đã bị giết để một loài quái thú nào đó trong cái thế giới hắc ám kia dùng làm bữa ăn đêm, bằng linh hồn của họ sao?” Tôi bám vội lấy cái gìá bên cạnh để giữ thăng bằng, đầu vẫn chưa hết choáng váng trước những thông tin vừa được nghe từ anh Tod.

“Đó là giả thiết của ông Levi” - anh Tod tung một gói gạc tiệt trùng lên trên không rồi lại bắt lại - “Ông ấy nói lần trước khi chuyện này xảy ra, các linh hồn bị đánh cắp để trả nợ cho một tà ma.”

Tôi gần như không để ý là ngón tay đang bị một cái đinh chòi ra trên giá đâm phải, bởi nỗi hoảng sợ đang ùn ùn kéo đến trong tôi, như một màn sương dày đặc. “Một tà ma ý ạ?”

Anh Nash thở ra đầy khó nhọc. “Loài người vẫn thường gọi chúng là quỷ sứ nhưng thực ra là không chính xác, bởi vì chúng chẳng có liên quan tới bất kỳ một tôn giáo nào hết. Chúng sống bằng nỗi đau đớn và sự hỗn loạn. Nhưng chúng không thể rời khỏi Cõi m.”

“OK...” - tim tôi đập thình thịch, và tôi nhớ lại hình ảnh mấy sinh vật có hình thù quái dị màu xám xịt mà tôi đã nhìn thấy trong lúc cất tiếng hét linh hồn cho Emma. Liệu chúng có phải là những tà ma mà anh Tod đang nói tới không? - “Nhưng mà là trả nợ cho cái gì thế ạ?”

Anh Tod nhún vai. “Có thể là bất cứ thứ gì. Thỉnh thoảng có những giao dịch được thỏa thuận ngầm. Tất nhiên là lén lút rồi. Nhưng ông Levi sẽ giải quyết chuyện ổn thỏa, ngay khi tìm ra gã thần chết đã gây ra những vụ này” – anh ấy lại tung gói bông gạc lên cao rồi bắt lấy. Và đó là tất cả những gì anh ấy biết - “Thế... cái gã thần chết mà hai người nhìn thấy là thế nào?”

“Anh hãy nói với ông Levi, người ông ấy cần tìm là một ả chứ không phải một gã.” Tôi nhích sang đứng nép vào người anh Nash và vô tình va phải cái giá phía sau làm mấy hộp giấy rơi xuống lả tả.

“Là con gái á?” Anh Tod trợn tròn mắt.

Và tôi gật đầu.

“Cao, gầy, tóc nâu dợn sóng” - anh Nash nói - “Ông nghe có thấy quen không?”

Anh Tod lắc đầu. “Nhưng ông Levi biết tất cả các thần chết trong bang, ông ấy sẽ xử lý vụ này” - nói rồi anh ấy có vẻ hơi ngập ngừng, không biết có nên nói ra nốt phần còn lại không - “Nhưng ông ấy nghĩ rằng linh hồn của hai người sẽ bị đánh cắp trước khi ông ấy có thể đưa mọi thứ trở lại tầm kiểm soát.”

“Anh có nghĩ thế không?” Tôi cũng không lý giải được tại sao ý kiến của anh Tod lại quan trọng với mình như thế.

Anh Tod nhún vai. “Anh nghĩ rằng đó là một khả năng hoàn toàn có thể xảy ra. Nhất là khi em cứ ngọ nguậy ngón tay trước mõm một con hổ như thế.”

“Bọn em không còn sự lựa chọn nào khác” - tôi cúi xuống nhặt mấy cái hộp mình vừa làm rơi - “Ai bảo con hổ đó định ăn thịt người bạn thân nhất của em.”

“Nhưng em lại khác, Kaylee Cavanaugh à” - anh Tod thì thầm nói, và qua nét mặt giận dữ lúc này của anh Nash tôi biết anh đang không hề nghe thấy mấy câu vừa rồi của thần chết, mặc dù vẫn nhìn thấy môi anh ta mấp máy - “Đó đáng ra có thể là em, thay vì cô bạn trong đội cổ vũ kia. Hoặc có thể là lần tới. Hoặc cũng có thể là cậu ta.” Anh Tod đánh mắt sang phía anh Nash rồi lại quay về nhìn tôi, mặt đầy nghiêm trọng.

“Hãy để cho ông Levi giải quyết chuyện này” - anh ấy nói tiếp - “Nếu em không làm điều đó vì anh, hay thậm chí là vì em, thì cũng hãy vì Nash. Anh xin em đấy.”

Anh Tod trông sợ hãi thực sự, và tôi không hiểu còn điều gì có thể khiến một thần chết phải sợ hãi đến như vậy. Vì thế tôi đã gật đầu. “Bọn em không dính dáng gì tới mấy chuyện này nữa. Em cũng đã hứa với bác em rồi.” Tôi nắm lấy tay anh Nash, và anh Tod gật đầu. Sau đó anh biến mất, trên tay vẫn cầm gói gạc tiệt trùng, chỉ còn lại mình tôi với anh Nash trong cái kho chật hẹp.