Soul Come Back

Chương 7: Hai chúng ta giống nhau




Hạ Thiên chạy một mạch đến chạm xe bus. Trời tạnh mưa nhanh chóng. Thật là đen đủi. Đáng lẽ cô nên về sớm hơn. Bây giờ chỉ sợ không còn chuyến xe nào. Cô đứng im cố quan sát xem có chiếc taxi nào đi tới không. Rồi bỗng nhiên có khoảng 5 người dáng vẻ to lớn tiến lại gần phía cô. Hạ Thiên linh cảm xấu có chuyện xảy ra. Cô từ từ xoay mũi giầy lảng đi chỗ khác. Mấy người đó vẫn bám theo phía sau. Ngón tay cô bấu chặt vào gấu váy ẩm ướt. Hạ Thiên bắt đầu đi nhanh hơn, rồi chạy. Tiếng bước chân chạy theo phía sau ngày càng dồn dập. Rồi mấy cái bóng vụt lên trước mặt cô.

"Cô em chạy nhanh quá." Một tên mặt mũi hung tợn tiến lại phía cô hắn ghé sát vào tai nói. Hơi thở toàn mùi thuốc phả vào gáy khiến Hạ Thiên cảm thấy rùng mình, ghê tởm.

"Muốn gì đây?"

"Ây da. Mạnh miệng vậy hay để tụi anh đưa em về. Con gái đi một mình nguy hiểm lắm." Một tên khác tiến lại gần cô đưa tay xuống cằm. Hạ Thiên hất tay hắn sang một bên.

"Đừng động vào tôi."

"Ha...ha...Đáng yêu thật." Tiếng cười của bọn họ khiến cô thật kinh tởm. Trong xã hội này đúng là loại người nào cũng có. Mấy tên này đáng ra không lên tồn tại. Một bàn tay nắm chắc bả vai cô giữ lại. Hạ Thiên phản ứng dữ dội nhưng vô ích. Cánh tay chắc khoẻ đó không hề buông lỏng. Cô đưa tay chắn một luồng sáng dội thẳng vào mắt. Đèn ô tô. Một chiếc xe mui trần. Nó bỗng tăng tốc về phía cô ngoặt sang bên trái rồi quay lại. Bánh xe ma sát chà mạnh vào mặt đường. Két...két...Âm thanh chói tai. Một màn drift đẹp mắt. Hạ Thiên sững sờ. Một chàng trai với chiếc áo jacket đen, quần jean đen, đôi giày thể thao màu trắng, chiếc kính Rayban. Chông có vẻ rất "ngầu". Cậu ta từ từ tiến lại phía Hạ Thiên.

"Thả cô gái đó ra." Một câu nói đủ để đối phương thấy "lạnh"

"Mày là ai? Chuyện này không liên quan đến mày, nếu không tránh ra đừng trách tao."

"Tôi không muốn dùng bạo lực đâu." Câu nói này khiến Hạ Thiên cũng thấy ghê sợ.

"Ha...ha...Ăn nói thật nực cười." Tên kia ra hiệu thì cả lũ đã xông lên. Hạ Thiên đứng yên tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô nhắm tịt mắt lại. Mấy phút sau đông tử dần mở to không ngờ mấy tên đó nằm co ra dưới đất.

"Còn không mau qua đây." Anh nói cắt ngang suy nghĩ của Hạ Thiên. Bàn tay đó nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô. Cậu ta đẩy Hạ Thiên vào trong xe. Chiếc xe khởi động bỗng tăng tốc.

"Cám ơn anh đã cứu tôi." Cô quay sang nhìn chàng trai đó. Đôi mắt Hạ Thiên dán vào bàn tay rắn chắc của anh ta.

"Tay anh bị thương rồi." Cô thốt lên rồi vội lấy một cái băng cá nhân nhỏ ra.

"Không sao, vết thương nhỏ." Cậu vừa nói xong thì một cái băng đã được dán cẩn thận trên mu bàn tay. Cậu quay sang nhìn Hạ Thiên. Cô có một đôi mắt màu hổ phách thật đẹp. Nó như có ma lực cuốn hút cậu. Hạ Thiên quay mặt đi tìm kiếm gì đó.

"Cô gái đi cùng cô..." vừa nghe thấy thế Hạ Thiên sững lại.

"Anh nói ai vậy?" Cô hỏi lại để chắc rằng mình không nghe lầm.

"Cô gái đó đã biến mất."

"Anh...nhìn thấy sao?" Miệng cô lắp bắp có chút run lên, chậm rãi nói.

"Phải." Anh ta lên tiếng bình thản chăm chăm lái xe.

"Hai chúng ta giống nhau." Đột nhiên chân anh ta đạp phanh, chiếc xe dừng lại. Anh ta cởi chiếc áo khoác ngoài ra. Trên cổ chàng trai đó cũng có hình săm vương miệng giống hệt cô nhưng màu đen. Bàn tay cô từ từ di chuyển về phía cổ. Đến khi ngón tay cô sắp chạm vào hình săm đó thì anh ta vội gạt tay cô ra.

"Xin lỗi..." Hạ Thiên bối rối.

"Tôi có thể nhìn thấy những linh hồn..."

Bánh xe dừng lại trước cửa nhà cô. Hạ Thiên mở cửa xe.

"Gặp lại cô sau." Hạ Thiên đang bước vào nghe thấy câu nói đón, chân liền dừng lại quay về phía anh ta.

"Hẹn gặp lại." Cô đứng im cho đến khi chiếc xe đi khuất vào trong bóng tối. Anh ta thật kì lạ không biết là người như thế nào? Cô cảm thấy gần đây gặp quá nhiều chuyện nên đầu óc có chút mệt mỏi. Hạ Thiên vừa mở cửa đã thấy Mẫn Tinh đứng lù lù phía sau.

"Cô có sao không?" Mẫn Tinh lo lắng hỏi han cô.

"Tôi ổn."

"Tôi không cố tình bỏ lại cô, tôi đã chạy đi tìm người giúp đỡ."

"Chàng trai đó sao?" Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương đợi chờ câu hỏi.

"Phải" Khuôn miệng cô mấp máy thốt ra một từ khiến cô càng ngạc nhiên, phân vân.

"Cô nói chuyện được với anh ta..."

"Chính người đó bảo tôi đến tìm cô." Lại một câu nói nữa khiến cô khó tin.

...

6 giờ 45 phút sáng

Hạ Thiên bước chầm chậm trên sân trường. Cô phân vân vừa đi vừa suy nghĩ không để ý phía trước. Bỗng chân cô vấp phải thứ gì đó. Hạ Thiên ngã nhoài về phía trước, não bộ chưa kịp phản ứng thì một cánh tay đã nắm tay cô

lại, ôm lấy eo cô kéo về phía sau. Lần này cô mất đà ngã về phía người đó. Cô trợn tròn mắt.

Cậu một lần nữa bị đôi mắt màu hổ phách đo cuốn hút.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi." Câu nói của anh khiến cô đơ vài giây.

"Cám ơn đây là lần thứ hai anh cứu tôi..."

"Lát tan học gặp tôi một lát đi..."

Chưa để Hạ Thiên nói đồng ý hay không thì anh ta đã đi mất để lại phía sau mấy lời bàn tán xôn xao.

" Cậu nhìn thấy anh chàng đó không. Trông cool quá. Nghe nói là học sinh khóa trên, mới chuyển vào trường mình. Nhìn đã thấy tướng con nhà giàu rồi. Mới ngày đầu đến học đã cưỡi ngay một con xe khủng rồi." Một bạn nữ sinh quay sang nói với cô bạn khác."

"Thật sao. Mà tên gì vậy." Cô bạn kia mặt mày háo hức quay sang tiếp lời.

" À...hình như là...Du Tử Thành."

...

Hạ Thiên vào đến chỗ rồi mà trong lòng vẫn suy nghĩ về người đó. Anh ta tên Du Tử Thành.

"Nghĩ gì vậy?" Duy Khải thấy mặt cô cứ ngơ ra liền vỗ vai hỏi. Cô cười xòa lắc đầu. Không biết anh ta muốn nói chuyện gì với cô đây. Reng...Reng. Tiếng chuông kêu lên báo hiệu giờ học đầu tiên bắt đầu. Tiết này là của thầy giáo chủ nhiệm.

"Hạ Thiên có chuyện rồi. Dì...dì..."

Mẫn Tinh thở hồng hộc chạy vào lớp 11E.Vừa nghe xong cô chạy một mạch ra ngoài. Mấy bạn trong lớp trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô kể cả cậu Duy Khải. Hạ Thiên nhanh chóng lấy xe đạp phi ra khỏi trường.

"Hạ Thiên, xin cô nhanh lên cứu bà ấy..." Câu nói của Mẫn Tinh nghẹn lại chứa đựng những giọt nước mắt.

...

Tại lớp 11E

Duy Khải vừa nghe một cuộc điện thoại xong cậu tức tốc chạy ra ngoài khiến cả thầy chủ nhiễm cũng sững sờ.

...

"Làm sao để mở cửa đây." Hạ Thiên bồn chồn nhấn chồn bấm chuông liên tục.

6 giờ 15 phútsáng.

MẫnTinhđivàotrongngôinhà. Khôngmộtchúttiếngđộng. Mọiâmthanhđềuimbặt. chạyvội vảnh vàophòng. Mộtngườiphụnữnằmbấtđộngdướiđấtbêncạnhlọthuốc. MẫnTinhbànghoàngtrướccảnhtượngđó. sợhãinướcmắtbắtđầu rơi. tựtrấnanmìnhchạyrangoàitìm người giúp. Mắtdừnglại một người đàn vừa đichợvề.

"Xinbácgiúpcháuvới, cháu đangbịngất. Xinhãygiúpấy." vừanóinướcmắtkhôngngừngchảyra. saothế? Chảphảirấtghéttasao? Phải. Nhưngsaolại khóc ấy cũng nuôi nấng thôi. MẫnTinhcảmgiácbấtlực, tuyệtvọng. Họkhônghềnghethấynhữngđiềunói. vớihọchỉ một hồnma. khônghềtồntại.

" Phải làm sao đây, Hạ Thiên."

"Cô bình tĩnh."

"Hạ Thiên." Một giọng nói trầm vang lên. Không cần quay ra cô cũng xác định được người đó.

Duy Khải.

"Sao cậu lại ở đây"

"Đừng hỏi nhiều. Bây giờ cậu có chìa khóa nhà không?"

Cậu lấy chìa khóa từ trong cặp ra nhanh nhẹn tra vào ổ. Cánh cửa mở. Hạ Thiên nhanh chóng chạy vào trong phòng. Cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cô. Mẹ Mẫn Tinh nầm đó. Thân thrẻ đang co giật bên cạnh lọ thuốc ngủ. Cô chạy đến lay bà ấy. Duy Khải cũng quỳ xuống nền nhà.

"Bác gái...mau tỉnh lại đi."

"Duy... Khải...". Một bàn tay kéo lấy áo cậu. Giọng bà ấy thều thào.

"Mẫn Tinh...nó....nó...không...tự...tử... nó bị...gi..ết. Bà ta nói xong thì ngất đi. Thứ chất lỏng màu trắng từ trong khoang miệng chảy ra khiến người khác ghê sợ.

"Bác gái...bác nói gì vậy?" Cậu nghe thấy từng từ một rất sắc nét nhưng bản thân lại không tin đó là sự thật.

"Cậu...mau giúp tôi đưa bác ấy đến bệnh viện." Cô lay bả vai cậu.

Mẫn Tinh lo lắng miệng chỉ nói câu:"Cứu bà ấy...giúp tôi."

Xe cấp cứu đến, Hạ Thiên và Duy Khải đều đi theo xe đến bệnh viện. Chiếc xe đi mất bỏ lại Mẫn Tinh thẫn thờ đứng phía sau.