Soul Come Back

Chương 17




Từng dòng chữ ngay ngắn hiện ra trên trang giấy.

Nạn nhân: Hoàng Mẫn Tinh

Tuổi: 16

Học sinh trung học Thụ Lăng.

Nguyên nhân chết: không rõ

Kết luận: Nạn nhân tự tử.

Bên dưới những dòng chữ là một loạt hình ảnh liên quan đến vụ án. Bức ảnh chụp thân thể của Mẫn Tinh, toàn thân cô đều là vết bầm tím. Vùng cổ, cánh tay đến vùng eo chi chít là những dấu tích. Rõ ràng là có dấu hiệu đánh đập, tại sao lại ghi rằng, nguyên nhân chết là không rõ. 

Từng tấm ảnh gợi ra những ký ức trong não bộ của cô. Mẫn Tinh cảm tưởng như mình đang ở hiện trường buổi tối hôm đó. Vẫn là hình ảnh đó, một kẻ không có khuôn mặt, không cô lờ mờ nhận ra rằng còn có một kẻ khác nữa. Là hai người. Vậy là có hai kẻ đã hãm hại cô. Kẻ còn lại là ai? Cô cũng không thể nhìn thấy. Một tên lục lọi chiếc túi của Mẫn Tinh, lấy ra một chùm chìa khóa. Là chìa khóa nhà cô. Chúng lấy để làm gì? Bỗng dưng không gian tối sầm lại. Cô không thể nhìn thấy gì, Mẫn Tinh như đang bị nhốt trong cái không gian tối tăm này, không có một lối thoát nào dành cho cô cả. Đến khi mọi thứ trở lại bình thường thì Mẫn Tinh nhận ra bọn họ đã biến mất cùng thân xác của cô.

"Mẫn Tinh." Tiếng gọi của Hạ Thiên đưa cô trở về với thực tại.

"Sao thế?" Thấy sắc mặt của Mẫn Tinh không tốt Hạ Thiên hỏi.

"Là hai người. Có hai kẻ đã giết tôi."

"Hai người sao?"

...

Hạ Thiên dắt xe vào khu để xe, taị đây cô chạm mặt Từ Duy Khải. Cậu ấy chủ động chào hỏi, mỉm cười nhìn cô, nhưng Thiên không phản ứng, cô lạnh nhạt bỏ đi trước. Duy Khải thấy lạ đuổi theo cô, kéo tay Thiên.

"Sao thế, cậu không khỏe à?" Đáp lại sự quan tâm của cô Thiên gạt tay cậu ra. 

"Cậu giận tôi chuyện gì sao?" Hạ Thiên nghĩ cô cần kết thúc chuyện này, cho cậu ta một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không cô cũng không biết làm thế nào để đối mặt với Mẫn Tinh cũng như bản thân cô. Rõ ràng biết rằng người cậu ấy thích là Mẫn Tinh nhưng Thiên vẫn động lòng trước cậu. Rõ ràng biêt mối quan hệ này không có kết quả nhưng vẫn không thể cắt đứt. Cô giống như đang bị đứng giữa đường ranh giới của lý trí và tình cảm. Có lẽ chỉ cần quyết định bồng bột thì cô có thể ngã xuống hố sâu.

"Cậu có thể đừng quan tâm tôi được không? Tôi cảm thấy mệt mỏi lắm." Hạ Thiên lấy hết can đảm thốt ra từng từ, nhưng trái lại trong lòng cô không hề muốn làm tổn thương cậu. Duy Khải nhìn chằm chằm cô, thái độ của Thiên rất lạ lùng.

"Cậu nói gì thế?"

"Cậu không hiểu sao? Tôi mệt mỏi khi phải nghe những lời đàm tiếu của người khác, mệt mỏi khi ở cạnh cậu, Từ Duy Khải. Chưa bao giờ tôi cảm thấy ghét cậu như lúc này " Bàn tay cô nắm chặt lại. Cô cố khóa chặt mọi cảm xúc trong lòng.

"Đây là nói thật lòng sao?"

"Phải, đều là thật lòng." Hạ Thiên quay đầu bỏ đi. Cô cảm thấy có gì đó ươn ướt nơi khóe mắt. Hạ Thiên lặng lẽ lau đi giọt nước mắt. Cô nhanh chóng lên lớp trước. Từ Duy Khải muốn kéo lấy tay cô nhưng cậu không còn lí do nào nữa.

Hạ Thiên chạy như điên vào nhà vệ sinh. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, một dòng nước từ đâu dội xuống đầu cô. Nhưng giọt nước thấm qua tóc chảy luồn vào trong áo, thấm vào da thịt cô. Cô khẽ rùng mình. Nhìn thấy bộ dạng của cô, mấy học sinh đó cười rộ lên. Cô có thể nhìn thấy từng nụ cười trên gương mặt bọn họ, tất cả đều không giống nhau. Nhưng Thiên có thể nhận ra nụ cười của Thẩm Gia Linh. Cô ta cười hả hê đắc ý vì thỏa mãn được mục đích. Những điệu cười này khiến cô kinh tởm. Đây đều là âm mưu sắp đặt sẵn của họ, cô thật ngu ngốc khi không nhận ra. Thẩm Gia Linh cong môi lên vẻ khinh bỉ đi về phía cô. 

"Sao thế? Sợ rồi à? Hạ Thiên. Đây là cái giá mà cô phải trả khi động vào tôi đấy biết chưa hả?" Lời nói của cô ta vừa dứt, xô nước dưới đất đập thẳng vào đầu gối cô. Giây phút này Hạ Thiên nghĩ mình phải làm gì đó. Cô ta đã đi quá giới hạn cho phép rồi. Thiên dùng tay nắm chặt lấy cổ tay Gia Linh rồi bóp chặt. Khuôn mặt cô ta nhăn lại vì đau.

"Xin lỗi tôi ngay." Hạ Thiên lên giọng nhấn mạnh từng từ. Nghe thấy câu nói đó, khóe miệng cô ta cong lên. Gia Linh trừng mắt, hất mặt.

"Cô nghĩ mình là ai? Cô có tư cách sao?" Giọng điệu của cô ta vẻ khiêu khích đối phương.

"Thẩm Gia Linh, câu này phải là tôi nói mới đúng." Giọng Thiên vẻ chế nhạo. 

"Cô...". Y cứng họng không nói thêm được gì. 

"Mau buông tay tôi ra." Cô ta quát lên, ra lệnh.

"Không. Xin lỗi tôi đi." Hạ Thiên kiên quyết không buông ra. Cô nhận ra trong ánh mắt của ả có ẩn chứa âm mưu, chiêu trò gì đó. Và điều cô đoán quả thật không sai. Giọng điệu cô ta bỗng thay đổi. Kiểu hai con người hoàn toàn khác nhau. Vừa nãy thì kiêu ngạo, không chịu khuất phục. Bây giờ lại ra vẻ yếu đuối. Từ khóe mắt Thẩm Gia Linh một giọt lệ long lanh rơi xuống. Cô ta mếu máo van xin.

"Hạ Thiên, xin cậu tha thứ cho tôi được không? Tôi biết sai rồi. Xin cậu đừng trừng phạt tôi." Cô ta níu tay áo Thiên. Hạ Thiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Cậu đang làm gì vậy? Tôi...tôi... Buông tôi ra." Thiên cố hất tay cô ta ra. Hai người lúc này đang ở trong trạng thái giằng co. Gia Linh cố chấp kéo tay cô.

"Không. Cậu tha thứ cho tôi đi. Hạ Thiên." Nhưng cô ta bất ngờ ngã ra phía sau khiến Thiên không kịp phản ứng. Phần đầu của Gia Linh đập vào bồn rửa tay. Gia Linh nằm bất động dưới đất. Thứ chất lỏng màu đỏ loang ra nền gạch. Mùi tanh của nó sộc vào mũi Thiên. Cô đứng bất lực buông thõng hai cánh tay xuống. Hoang mang, cô không biết phải làm gì lúc này. Mấy bạn nữ sinh bên cạnh bàng hoàng. Cô phát hiện trên tay bọn họ cầm chiếc điện thoại đang hướng về phía Thiên.

"Mau...gọi xe cấp cứu." Giọng cô bạn đó run run, lay cô bạn bên cạnh.

...

"Có chuyện rồi. Chuyện lớn...". Một nam sinh chạy hớt hải từ ngoài vào trong lớp 11E hét lên khiến mọi người đều chú ý. 

"Chuyện gì thế. Cậu bình tĩnh đã." Cậu bạn ngồi cùng bàn trấn an.

"Các cậu nghe gì chưa? Gia Linh bị Hạ Thiên đẩy ngã trong nhà vệ sinh đó. Bây giờ xe cấp cứu đang đến đưa Gia Linh đi."

"Có chuyện này sao. Mau đi xem tình hình thế nào rồi." Tất cả học sinh trong lớp ùa ra ngoài. Cả trường đều đổ xô ra xem như một đống hỗn loạn. Trong đó có cả Duy Khải. Từ xa cậu nhận ra dáng vẻ của Hạ Thiên. Duy Khải. Cậu chạy như bay đến chỗ cô.

"Hạ Thiên, chuyện vừa xảy ra có thật không?" Cậu nắm chắc vai cô nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách ấy. Khuôn mặt cô đờ đẫn như kẻ vô hồn. 

"Không phải tôi, tôi không có đẩy cô ta." Cô lẩm bẩm một mình.

"Cậu bình tĩnh. Nhìn tôi này." Hạ Thiên đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Khải. Đôi mắt ấy khi nhìn vào tạo cho người đối diện cảm giác an toàn, tin tưởng. Cả cô cũng vậy.

"Cậu phải tin tôi, Gia Linh không phải do tôi đẩy ngã." Cậu có thể nhìn ra, trong đôi mắt cô không hề ẩn chứa sự dối trá. Và cậu tin Thiên.

"Tôi tin cậu, Hạ Thiên." Lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết ít ra còn có người tin tưởng cô. 

"Mời em Hạ Thiên lên phòng hiệu trưởng, xin nhắc lại mời em..."

...

Cốc...cốc...

"Vào đi." Cánh cửa mở ra. Hạ Thiên cùng Duy Khải bước vào. Cậu đi phía sau giữ chặt vai cô. 

"Em ngồi đi." Thầy hiệu trưởng chỉ tay vào ghế sofa. Hạ Thiên cùng Duy Khải đều ngồi xuống ghế. Cánh cửa một lần nữa bật mở. Rất mạnh. Một người phụ nữ trung niên trạc tuổi mẹ cô chạy vào. Ánh mắt bà ta đỏ ngầu, khuôn mặt đỏ lừ vẻ tức giận. Trông bà ấy giống như một quả bom hẹn giờ sắp nổ. Và chính Thiên là người kích hoạt nó. Bốp. Âm thanh lạ vang lên. Mặt Thiên đỏ ửng lên. Cô không thấy đau. Duy Khải kéo tay bà ta ngăn cản.

"Bác làm gì vậy?"

"Tránh ra. Hôm nay tao không tha cho mày đâu." Bà ta đẩy Duy Khải ra lao về phía Thiên. Hạ Thiên vẫn đứng chôn chân một chỗ. Cô hét lên.

"Không phải cháu." Nghe xong câu này sự giận dữ trong lòng bà ta càng dâng trào.

"Mày còn nói dối. Không chỉ một lời mà rất nhiều người nói mày đẩy con gái tao. Tao sẽ không tha cho mày đâu."

"Chị bình tĩnh đã. Có gì chúng ta từ từ nói." Thầy hiệu trưởng khuyên can.

"Thầy nói xem, làm sao tôi có thể bình tĩnh được. Con gái tôi đang cấp cứu chưa biết tình hình ra sao." Bà ấy dùng khăn lau đi giọt nước mắt.

"Đây là xung đột giữa học sinh, nhưng trong trường rất ít xảy ra những tình huống như vậy. Chúng tôi sẽ điều tra sự việc này một cách tường tận."

"Thưa thầy..." Ngoài cửa lại xuất hiện thêm ba vị khách nữa. Hạ Thiên nhận ra bọn họ đều là người thuộc đám của Thẩm Gia Linh. 

"Các em mau vào đi." Thầy ra hiệu cho hai nữ sinh ấy.

"Tôi đã mời hai em học sinh lúc đó cũng ở hiện trường đến." Thầy hiệu trưởng quay sang đưa ánh mắt về phía họ

"Hai em đã chứng kiến mọi việc. Vậy hai em nói xem có phải Hạ Thiên đẩy ngã Gia Linh không?"

"Dạ...thưa thầy đúng là Hạ Thiên có đẩy Gia Linh." Cậu ta ấp a ấp úng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Thiên.

"Cậu nói dối. Là cậu ấy tự ngã."

"Nếu mọi người không tin thì ở trên trang web của trường có bằng chứng." Cô bạn đó lại tiếp lời.

...

"Đoạn video này là thế nào, Hạ Thiên?" Mắt thầy giáo dán vào màn hình, đúp chuột chỉ vào đoạn video vừa mới đăng cách đây vài phút.

"Em...em..." Cô nhận ra đoạn video đã bị cắt một đoạn nhỏ. Nhưng chỉ cần một vài giây bị mất đi, cũng đủ để kết luận cô là kẻ đẩy ngã Gia Linh.

"Thôi được rồi. Tạm thời em về trước đi. Truyện này phía nhà trường sẽ điều tra rõ ngọn ngành."

"Thầy không thể làm thế. Trừng phạt con bé đó đi." Mẹ của Gia Linh không chấp nhận đưa ra lời đề nghị.Bà không muốn con gái mình chịu bất công nào.

"Nếu thầy không chịu làm gì. Gia đình tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp." Bà ta đe dọa.

"Chị bình tĩnh đã. Bọn trẻ bây bồng bột quá. Chị hãy nghĩ đến tương lai của bọn trẻ. Đừng làm lớn chuyện này." Giọng thầy điềm đạm cố gắng thuyết phục mẹ Gia Linh.

"Nhưng con gái tôi..." Tiếng chuông điện thoại reo làm gián đoạn cuộc nói chuyện.

"A lô. Sao con gái chúng ta đã phẫu thuật thành công rồi sao?" Khuôn mặt bà ấy ánh nên niềm vui sướng lạ thường.

Bà ấy nghe xong cuộc điện thoại chạy vụt đi và để lại một câu nói.

"Cô cứ đợi đấy. Chuyện này chưa xong đâu."

....