Soul Come Back

Chương 16




Trên con phố tĩnh lặng, dưới ánh đèn đường bóng của người con trai và người con gái đổ dài trên mặt đất. Không khí im lặng có thể nghe thấy tiếng bước chân của từng người. 

"Hạ Thiên hôm nay cảm ơn cậu vì đã ở bên cạnh tôi." Từ Duy Khải nói khẽ.

"Không có gì. Chúng ta là bạn mà." Hạ Thiên lí nhí đáp lại. Cô cũng không biết nói thêm gì ngoài câu đấy.

Lúc sắp sửa đến nhà cô. Hạ Thiên bỗng dừng lại quay sang nói.

"Thôi cậu về đi. Chỉ cần đưa tôi đến đây được rồi. Tôi sợ ba mẹ tôi nhìn thấy." 

"Ừ. Vậy cậu mau vào nhà đi. Trời tối rồi. Ngoài này không an toàn lắm." Duy Khải lo lắng nhắc nhở cô. 

"À." Từ Duy Khải bỗng dưng tiến gần lại phía cô. Bước chân của cậu ấy khiến tim cô đập như gõ mõ. Cô cảm thấy hai má ửng đỏ lên. Từ Duy Khải đưa tay đặt nhẹ lên trán cô. Bây giờ khoảng cách giữa hai người rất gần rất gần. Khuôn mặt bọn họ chỉ cách nhau có một gang tay.

"Đỡ sốt rồi đó. Nhưng cậu phải nghỉ ngơi sớm đấy." Có vẻ Từ Duy Khải nhận ra được sự ngượng ngùng của cô nên nhanh chóng bỏ tay ra.

"Tôi biết rồi. Cậu về đi. Bye bye." Cô vẫy tay chào tạm biệt Từ Duy Khải rồi ra về.

Vừa bước vào cửa nhà, cô đã gặp ngay mẹ đừng lù lù ở đó. Hạ Thiên dự cảm có chuyện không lành sắp xảy ra.

"Mẹ, con về rồi."

"Người bạn thân con nói trong điện thoại là cậu ta sao?" 

Câu hỏi của mẹ khiếm cô bối rối không biết trả lời thế nào. Hồi chiều cô có nhắn: " Mẹ, hôm nay con ở nhà bạn con, về hơi muộn, mẹ bạn ấy vừa mất đột ngột."

"Ơ...Dạ..."

"Trả lời mẹ đi." Mẹ bỗng thay đổi sắc mặt gắt lên.

"Dạ. Là cậu ấy."

"Thân đến nỗi phải có những cử chỉ đấy sao?" Bà lại tiếp tục hỏi tiếp khiến cô như rơi vào ngõ cụt, không biết tìm lối ra.

"Cậu ấy chỉ..." Chưa để Hạ Thiên giải thích sự tình thì mẹ đã ngắt lời.

"Mẹ cảnh cáo con. Nếu con còn chơi với cậu ta, thì chuyển trường đi." Bà bỏ vào trong nhà bếp, Hạ Thiên đứng lặng ngoài cửa. Chuyển trường ư? Đây chính là nỗi sợ của cô. Lẽ nào nó đến nhanh vâỵ sao?

Hạ Thiên về phòng. Cô mệt mỏi, mò đến bàn học tìm vỉ thuốc giảm đau, miễn cưỡng uống một viên vào. Đắng quá. Vị của nó thật khiến người khác không thể thích nổi. Hạ Thiên nằm xuống giường, suy nghĩ về lời cảnh cáo của mẹ."Nếu con còn chơi với cậu ta thì hãy chuyển trường đi". Cô trằn trọc đến 2 h sáng mới chợp mắt được.

...

Du Tử Thành thức dậy, theo thói quen anh bước vào nhà tắm đầu tiên. Trong bồn tắm không có nước ấm. Anh ngạc nhiên, vì mọi ngày Ha Hồng là người pha nước cho anh tắm. Anh mặc chiếc áo choàng tắm, rồi bước ra ngoài.

"Hạ Hồng, nước ấm của ta đâu?" Không thấy tiếng gọi, anh gọi tiếp " Hạ Hồng" đến khi có một giọng nói vang lên anh mới ngừng lại.

"Anh đừng gọi nữa, cô ấy đã đi từ sáng sớm rồi." Mẫn Tinh từ đâu đùng đùng xuất hiện.

"Chả nhẽ anh quên, anh đã giao cô ấy cho Mặc Phong rồi sao?" 

Phải rồi, chả phải Hạ Hồng đã đi rồi sao. Anh đã giao cô ta cho kẻ khác. Sao anh có thể quên được kia chứ. Đầu óc anh mụ mị quá. Du Tử Thành tự trách bản thân. 

Có lẽ anh đã quen cảm giác có Hạ Hồng bên cạnh. Đây là thói quen sao? Để từ bỏ thói quen đó không phải dễ đâu, Du Tử Thành.

"Du Tử Thành, sẽ có ngày anh nhận ra Hạ Hồng quan trọng với anh đến mức nào."

"Cô định đi đâu vậy?"

"Tôi còn lí do gì ở lại sao? Dù sao cũng cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ tôi. Mẫn Tinh tôi sẽ không quên ân tình này. Đợi tôi tìm ra kẻ đã giết hại tôi. Tôi sẽ báo đáp anh."

"À, đúng rồi. Hạ Hồng nhờ tôi đưa anh một thứ. Tôi đã để nó trên bàn rồi." Mẫn Tinh sực nhớ ra quay lại nói. Du Tử Thừng khẽ gật đầu.

"Cô nên nhớ thời gian của cô còn rất ít, nếu..."

"Tôi biết rồi. Cảm ơn đã nhắc nhở." Nói xong Mẫn Tinh bỗng biến mất. Bây giờ, trong căn nhà rộng lớn này, chỉ còn Du Tử Thành cô độc một mình.

...

Lớp 11E

"Hôm nay Duy Khải xin nghỉ một ngày, mẹ bạn ấy vừa mới mất. Được rồi. Hết giờ. Các em nghỉ"

Tiếng thầy giáo vừa dứt, bao nhiêu tkễnh bàn tán xôn xao vang lên.

"Tội nghiệp cậu ấy quá, ba bỏ đi, bây giờ mẹ cũng không còn."

"Đúng rồi. Nghe xong tin này mình cũng sốc lắm. Mình cũng sống ở gần nhà cậu ấy. Các cậu không biết đấy chứ. Mình đã chứng kiến cảnh mẹ cậu ấy bị tai nạn. Một chiếc ô tô lao tới. Bác ấy bay ra ngoài. Thật kinh khủng. Lúc đó, mình cũng thấy Hạ Thiên lớp mình ở đó. Cậu ta ở cùng Từ Duy Khải."

"Thật sao?" Cô bạn ngồi bàn trên ngạc nhiên quay xuống hỏi.

"Hôm qua lúc mình đi đổ rác, thì thấy Hạ Thiên chạy ra từ nhà của Duy Khải."

Mọi ánh mắt bỗng dồn về phía Hạ Thiên. Họ nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt.

"Thì đó. Nhìn là biết không phải dạng người tốt đẹp gì rồi." Mấy bạn nữ sinh khác tiếp lời.

"Vừa chuyển đến trường mới, là bám lấy giai lớp mình rồi."

" Có khi nào cậu ta thích Từ Duy Khải sao?"

"Có khả năng đấy."

"Nhưng mình thấy không có cửa đâu. Trong lòng cậu ấy chỉ có mỗi Mẫn Tinh thôi. Trước đây hai người bọn họ ở bên nhau rất vui vẻ. Chỉ tiếc Mẫn Tinh lại...Haizz...". Cô bạn đoa thở dài. Từng từ một, họ đều muốn nhắm vào cô. 

" Các người thôi đi." Rầm. Hạ Thiên giận dữ đập bàn đứng phắt dậy. Lần này ánh mắt của cả lớp đều nhìn chằm chằm vào cô.

"Cậu có thái độ gì đây?" Cô bạn Gia Linh đó không chịu kém cạnh trừng mắt nhìn cô.

"Chả nhẽ cậu có tật giật mình. Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Nghe nói lúc ở trường cũ, cậu cũng có quan hệ với một thiếu gia phải không? Sau đó bị ba mẹ cậu ta phát hiện nên bị chuyển trường. Phải không?" Gia Linh lại tiếp tục xỉa xói Hạ Thiên.

"Đủ rồi. Nếu cậu còn nói nữa tôi sẽ..."

"Sẽ gì? Cậu nghĩ một mình cậu chống lại nổi bọn tôi ở đây sao?" 

Cô bạn Gia Linh vênh mặt thách thức sức chịu đựng của Hạ Thiên.

"Muốn đánh nhau sao? Nhào tới đây." Cô ta xắn ống tay áo lên. Đột nhiên cô ta nhào tới, túm tóc Hạ Thiên. Cô giật mình không phản ứng kịp ngã ngửa ra phía sau. Chưa kịp hoàn hồn. Ngay lập tức một cái tát giáng xuống mặt cô.

" Cái tát này là tôi giúp Mẫn Tinh trừng phạt cô. Cô thử nghĩ xem, cậu ấy còn sống cũng sẽ không tha cho cô đâu." Từ xa ở ngoài cửa một nữ sinh nắm chặt lấy gấu váy của mình. Mẫn Tinh chứng kiến tất cả nhưng đứng lặng ở đó. Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa? Bỗng Mẫn Tinh cảm nhận có một luồng khia lạnh toát xuyên qua cơ thể mình. Du Tử Thành, mặt anh ta tái lại, đùng một cái giận dữ đi vào. Anh đẩy mấy cô nữ sinh đó ra, kéo Hạ Thiên ra phía sau lưng mình. 

"Các người đang làm gì vậy?" Anh nghiến răng.

"Anh...anh..." Gia Linh ấp úng như gà mắc tóc. Du Tử Thành không nói thêm điều gì nữa, anh kéo theo Hạ Thiên ra gốc cây hòe.

"Em sao vậy? Bình thường rất hùng hổ mà. Sao hôm nay lại chịu đựng như thế?" Du Tử Thành dùng bông thấm ít dầu nhẹ nhàng thoa lên một bên má đang sưng vù đỏ ửng của cô. Dù vậy cô cũng không cảm thấy đau chút nào. Nơi mà đau nhất lúc này là trái tim cô.

"Có phải tôi đã sai không? Tôi đã sai khi thích cậu ấy sao?" Cô lí nhí hỏi anh.

"Em thừa nhận rồi. Hạ Thiên, em thích Từ Duy Khải." Tử Thành khựng lại nhìn chằm chằm vào cô. 

"Có lẽ tôi nên tránh xa cậu ấy ra."

"Em nói đúng. Như vậy sẽ tốt cho cả em và cậu ta." Hạ Thiên mệt mỏi gục đầu vào vai Du Tử Thành. Anh ngồi im để cô tựa đầu vai. Có một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong lòng Tử Thành.

"Hạ Thiên, nếu như tôi nói muốn bảo vệ cho em thì sao?" Cô nhấc đầu ra khỏi vai anh, quay sang nhìn Du Tử Thành.

"Tại sao? Lại tốt với tôi như vậy?" Cô bất giác hỏi lại. Nhưng khi nghe được câu trả lời thì chính bản thân cô cũng rất ngỡ ngàng.

"Vì tôi thích em."

Anh không hề đắn đo mà thẳng thừng trả lời.

...

Mẫn Tinh chạy lên tầng thượng. Cô dùng hết sức của cổ họng hét lên thật to. Bởi không có ai nghe thấy nên cô chỉ biết gửi nỗi lòng của mình vào bầu trời trong xanh kia. Mẫn Tinh tự trách bản thân khi nãy quá ích kỷ vì chỉ biết đứng nhìn. Đầu cô lúc đó hoàn toàn trống rỗng. "Cậu ấy còn sống cũng không tha thứ cho cô đâu" Mẫn Tinh nhớ lại câu nói của Thẩm Gia Linh. Cô dù sao cũng chỉ là một hồn ma, cô không thể sống lại được nữa. Mẫn Tinh ngồi thụp xuống. Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần mình cô vội ngẩng mặt lên. Cô nhìn thấy một nam sinh có khuôn mặt kiểu thư sinh. Cậu ta đến gần lan can. Mẫn Tinh vẫn ngồi im quan sát từng cử chỉ của cậu ta. Cậu ta bước lên trèo qua rào chắn. Mẫn Tinh giật mình, lẽ nào cậu ta định tự tử. Hai cánh tay câu ta bám chắc vào thanh vịn. 

"Cao quá. Ngã từ đây xuống đáng sợ thật." 

Cô cứ nghĩ cậu ta có ý nghĩ dại dột đó chứ. Nhưng may cậu ta đã không làm thế. Cô chợt nhận ra ánh mắt của cậu ta cô đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng cô không thể nhớ nổi. Thực sự rất quen. Hình như anh ta chính là chàng trai cô đã gặp ở nhà thờ.

...

Hạ Thiên vừa đi vừa nhớ lại lời của Du Tử Thành nói. "Vì tôi thích em" Anh ta đã bày tỏ với Thiên sao? Thích ư? Chuyện quái gì đang xảy ra đây. Hạ Thiên tự vò đầu mình. Mải suy nghĩ quá, cô không biết mình về nhà từ lúc nào. Vừa bước vào phòng, Mẫ Tinh đã xuất hiện lù lù trước mặt cô.

"Mẫn Tinh, cô đi đâu mấy ngày qua vậy?"

"Tôi ở nhà một người bạn. Nhưng giờ không còn lí do để ở lại nữa rồi."

"Bạn sao?" Hạ Thiên ngạc nhiên. Ngoài cô ra thì không có ai nhìn thấy Mẫn Tinh cả.

"Mẫn Tinh, mấy hôm vừa rồi tôi gặp nhiều chuyện phiền toái quá nên..."

"Không sao đâu. Tôi không trách cô. Là do tôi không nhớ được gì cả." Mắt Mẫn t*ng trùng xuống biểu lộ sự thất vọng.

"Đúng rồi. Tôi đã nén chụp lại bản hồ sơ vụ án của cô. Để tôi lấy cho cô xem."