Đúng 8h Hạ Thiên có mặt tại trường Thụ Lăng. Cô đã tình cờ phát hiện một lối đi bí mật vào trường vào tuần trước. Kế hoạch tối nay nhất định phải thành công, cô tự nhủ. Hạ Thiên đội chiếc mũ lưỡi trai để tránh bị nhận ra. Nhưng cô đoán vào giờ này có lẽ không còn ai ở trường nữa. Hạ Thiên đi trên hành lang, tiến về phía phòng thầy hiệu trưởng. Cô vừa đi rón rén, vừa quan sát phía sau để chắc chắn không có ai phát hiện và đi theo. Tay cô cầm chiếc đèn pin rọi xung quanh tìm căn phòng đó. Đi được một quãng cuối cùng cũng tìm thấy nó. Nhưng căn phòng lại không bị khóa. Chiếc chìa khóa đã được cắm vào ổ. Lẽ nào thầy hiệu trưởng vẫn chưa về? Nhưng nếu thầy ấy vẫn ở đây thì đèn phải sáng. Chắc do thầy ấy quên khóa cửa thôi. Đầu cô bây giờ có một đống câu hỏi hiện ra. Nhưng rồi cô cũng tự trấn an mình. Tay cô run run mở cánh cửa. Không gian im ắng đến nỗi nghe thấy tiếng chó sủa đâu đây vẳng lại. Tiếng rú của nó vang lên một lúc rồi dứt hẳn. Cô có thể cảm nhận được âm thanh đó có chút hung tợn, có chút bi thương. Cô từ từ bước vào bên trong phòng. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi qua khung cửa làm sáng một góc phòng. Hạ Thiên đóng cửa lại, rôi tiến về chiếc bàn làm việc của thầy hiệu trưởng. Nếu cô nhớ không nhầm thì hồ sơ vụ án được cất trong chiếc tủ này. Bây giờ chỉ cần tìm ra chìa khóa là có thể mở nó. Chắc chắn chiếc khóa chỉ ở trong căn phòng này thôi. Trong phòng có chiếc tủ sách khá to, không lẽ nó được giấu ở đây? Cô suy nghĩ và bắt đầu tìm kiếm. Nhiều như vậy, liệu có tìm được không? Mắt cô lướt qua một hàng sách và dừng lại ở cuốn "Sherlock home".
Đây toàn bộ là sách dạy học nhưng chỉ có duy nhất một cuốn truyện trinh thám. Thật kì lạ. Cô nhấc cuốn sách lên. Nó rất nhẹ. Phải rồi. Bên ngoài nhìn giống một cuốn sách nhưng thực chất nó lại là một cái hộp. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Chiếc hộp mở ra, đúng là bên trong có chiếc chìa khóa. Chắc là cái này. Cô nghĩ. Sau khi đặt chiếc hộp vào chỗ cũ. Cô tiến lại gần chiếc tủ, cha khóa vào ổ. Cạch. Một âm thanh vang lên. Chiếc tủ được mở. Bên trong đựng duy nhất một tập tài liệu. Cô lấy nó ra và đặt nên bàn. " Hồ sơ vụ án ngày 24/3/2015" Cô thầm nghĩ chắc chắn là cái này. Hạ Thiên rút điện thoại ra mở ứng dụng máy ảnh. Cô tỉ mỉ chụp từng trang vào. Cộp...cộp. Âm thanh vọng lại khiến cô giật mình. Có người sắp đến sao. Cô gập vội vào, để hồ sơ vào vị trí cũ, rồi khóa tủ lại. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn. Hạ Thiên hoang mang, sợ hãi. Chiếc điện thoại trên tay cô suýt rơi xuống đất. Nếu bây giờ chạy ra ngoài, nhất định sẽ bị phát hiện, cô phải tìm chỗ chốn. Hạ Thiên nhìn khắp căn phòng, nhưng chốn ở đâu. Trong khi cô đang mải suy nghĩ, có một bàn tay của ai đó tiến lại gần từ phía sau, bịt miệng cô lại. Người đó kéo cô ra phía sau chiếc tủ sách. Lối đi này chỉ vừa đủ một người lớn đứng. Thế nên, Hạ Thiên bị người đó dồn vào tường. Một tay bịt miệng cô, tay kia ôm lấy eo cô. Bây giờ Hạ Thiên và người đó đang trong tư thế đối diện. Cạch. Cách cửa bật mở. Cô định hét toáng lên nhưng miệng bị bịt lại nên không thể phát ra âm thanh.
Suỵt. Người đó ra hiệu cô im lặng, không hiểu sao cô lại ngoan ngoãn nghe theo. Bước chân ngày càng gần phía cô. Không lẽ là thầy hiệu trưởng. Nếu để thầy phát hiện thì chết chắc. Cô bắt đầu lo lắng, tay cô run lên nắm chặt áo người đối diện, mồ hôi trên trán chảy xuống. Không khí im lặng đến đáng sợ đến nỗi họ có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Gương mặt họ cách nhau có vài cm, Hạ Thiên ngượng ngùng cúi mặt xuống. Không gian xung quanh tối om bỗng xuất hiện một vệt sáng. Hạ Thiên nín thở, cô cảm thấy bất an.
"Là kẻ nào?". Giọng nói vang lên, vừa quen lại vừa lạ. Nhưng cô có thể khẳng định đây không phải là giọng của thầy hiệu trưởng. Điều này lại khiến nỗi sợ của cô lớn dần. Ánh trăng chiếu vào trong phòng, khiến cái bóng của kẻ đó ngả xuống mặt đất. Nó di chuyển từ từ trên mặt đất khiến Thiên có thể cảm nhận từng chuyển động của hắn. Khoảng cách giữa cái bóng ngày càng gần chỗ cô đang đứng. Bàn tay cô nắm chặt lại.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác như hàng ngàn mũi kim đang xuyên qua cơ thể. Khuôn mặt hắn được che bởi một cái mặt lạ da. Trông rất gớm ghiếc. Quan sát xung quanh xong, hắn bước ra khỏi phòng. Kẻ đó không hề nhìn thấy cô. Không thể nào? Cảm giác sợ hãi vẫn chưa hết. Bỗng một làn khí đen xuất hiện ngay trước mắt cô. Mẫn Tinh, sao cô ta lại ở đây?
" Hắn không nhìn thấy chúng ta." Tiếng nói của người đó nhỏ đủ để cô nghe thấy.
" Duy Khải "
"Suỵt" Cậu ấy đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu cho cô. Từ phía sau tủ sách có thể nhìn thấy hành động của tên đó. Hắn mở ngăn kéo, cầm lấy tập hồ sơ. Đôi mắt ánh lên sự thỏa mãn. Đột nhiên hắn chạy vụt ra ngoài. Duy Khải kéo tay Hạ Thiên
" Đuổi theo."
Duy Khải khựng lại, Hạ Thiên đứng yên tại chỗ. Đôi mắt cô xoáy sâu vào người đối diện.
"Sao cậu đến đây?"
"Tôi sẽ giải thích sau. Bây giờ đuổi theo tên đó đã."
...
Hai người theo chân hắn đến khu nhà bỏ hoang trong trường. Lấp sau cánh cửa, cô thấy hắn cầm tập hồ sơ lên, từ trong túi áo rút ra một chiếc bật lửa. Hắn định làm gì? Ngọn lửa nhỏ sáng lên, dịch chuyển gần lại tập hồ sơ. Nhưng nó vụt tắt trong chớp mắt. Tên đó tiếp tục bật lửa lại. Mẫn Tinh từ đâu bỗng xuất hiện, nhãn cầu lọt thỏm trong hốc mắt vằn máu. Trông cô ta thật đáng sợ. Trang giấy trắng bén lửa.
"Duy Khải" Tiếng hét của cô vang lên, nhưng cũng không đủ cản cậu. Duy Khải xoay vai kẻ đó, cú đấm giáng xuống mặt tên đó, hắn ngã nhoài ra đất.
"Khốn nạn, mày là ai?" Hai hàm răng nghiến chặt, bàn tay cậu nắm thành quyền. Hắn nhìn Duy Khải cười khinh bỉ khiến cơn giận càng lớn.
"Mày có liên quan gì đến Mẫn Tinh." Cậu hét lên đầy căm phẫn.
"Có giỏi thì lên đi." Tên đó lên giọng thách thức. Hắn giống một con thú bị bỏ đói, đang nhằm vào con mồi như muốn xé ra hàng trăm mảnh. Các động tác của hắn nhanh thoăn thoắt, một cú đấm vào bụng khiến cậu mất thăng bằng ngã xuống.
"Duy Khải." Hạ Thiên hoảng hốt hét toáng lên chạy đến đỡ cậu dậy.
"Không sao chứ?"
Cậu gạt tay cô ra, trống tay xuống đất vùng dậy lao đến. Cánh tay cậu giương cao lên, sắp đánh được đối thủ thì hắn bỗng biến mất. Duy Khải trợn tròn mắt, nhìn xung quanh. Hạ Thiên đứng lặng quan sát. Á. Một khuôn mặt tiến sát vào cô, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Bàn tay kẻ đó thô bạo bóp cổ Hạ Thiên, tay hắn rắn chắc đến nỗi có thể nhấc bổng cô lên không trung.
"Thả cậu ấy ra. Tên khốn." Duy Khải tức giận lao đến, nhưng hắn khỏe hơn cậu nghĩ. Duy Khải bị kẻ đó hất mạnh một phát bay lên. Cả thân thể cậu đập mạnh vào tường. Xương cốt như muốn vỡ vụn ra. Mẫn Tinh đứng lặng nhìn từng bức ảnh trong hồ sơ đang cháy vụn. Kí ức hiện vể trong trí óc cô. Bàn tay hắn nắm chặt lấy bắp chân cô kéo lê xuống đất, quần áo xộc xệch, nát bươm.
"Đừng mà...đừng" Hắn giận dữ nhìn cô như hổ đói nhìn mồi. Cô nằm co ro dưới đất van xin, nhưng cô càng khóc hắn càng tức giận. Mặt cô đỏ bừng lên vì những cái tát liên tiếp giáng xuống. Hắn vừa đánh vừa chửi
" Con khốn...mày to gan lắm."
Nước mắt chảy xuống, cô không dám bật khóc thành tiếng, cô sợ hắn lại điên lên. Hắn tiếp tục hành hạ cơ thể cô. Tên đó cầm cái thắt lưng da quật túi bụi vào thân thể cô khiến toàn thân cô toàn những vết tích dài. Không thể chống cự cô chỉ biết nằm yên van xin hắn. Chưa thỏa mãn, hắn cầm cái ghế gần đó đập liên tục xuống cơ thể cô.
" Đây là kết cục của em, sao lại không nghe lời tôi hả?" Hắn dí sát mặt xuống, nâng cằm cô rồi hất mạnh sang một bên. Nắm lấy tóc cô, đập đầu mạnh vào tường. Đầu cô như muốn nổ tung, cô mơ màng kiệt sức dần, hắn lại tiếp tục dày vò cô.
Mẫn Tinh đau đớn, nước mắt từ hai khóe mắt chảy xuống. Giọt nước mắt màu đỏ đầy oán hận. Cô hận bản thân không thể nhìn thấy kẻ đó.
"Thả...ra" Cổ cô bị bóp chặt hơn, móng tay của hắn cào vào da thịt như muốn chọc thủng nó. Cảm giác đau rát lan khắp cơ thể cô. Hạ Thiên cố vùng vẫy. Cô giống như con cá cố thoát ra khỏi lưỡi câu nhưng vô ích.
"Tại...sao lại...làm vậy?" Miệng cô cố thốt ra từng từ. Rầm. Hắn bỗng thả cô xuống đất, toàn thân Hạ Thiên ê ẩm.
"Con khốn." Mẫn Tinh dùng răng cắn chặt vào tay hắn. Kẻ đó gào lên trông rất đau đớn. Hắn gầm lên trông rất dữ tợn. Lần này hắn bóp lấy cổ Mẫn Tinh. Mắt hắn nhìn trực diện vào cô.
"Mày..."
Rầm. Một cú đạp vào lưng khiến tên đó khuỵu xuống.
"Buông cô ấy ra." Tiếng hét này quen thuộc quá. Hạ Thiên mơ màng. Du Tử Thành. Anh ta đến rồi. Cô được cứu rồi. Hạ Thiên nhoẻn miệng cười.
" Tặng em cái này" Một chiếc vòng cố nó được làm bằng kim loại và dài bằng ngón tay trỏ của cô, bên trên còn có hai cái lỗ nhỏ thông với nhau. Trông giống một chiếc còi hơn là chiếc vòng.
" Lúc nào gặp nguy hiểm em chỉ cần thổi nó, tôi sẽ đến giúp em."
...
"Hạ Hồng, ta nghe thấy tiếng còi, Hạ Thiên đang gặp nguy hiểm, ta phải đi." Du Tử Thành bật dậy bước xong giường.
"Hoàng tử, không được nếu dùng thuật dịch chuyển tức thời sẽ tổn hại đến tính mạng "
"Ta không thể bỏ mặc cô ấy được" Anh khoác chiếc áo jacket vào, rồi đi ra ngoài.
Tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục đánh, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Du Tử Thành, hắn đã biến mất trong tích tắc.
"Hạ Thiên, có sao không?" Du Tử Thành đỡ cô dậy lo lắng hỏi han.
"Không sao." Hạ Thiên gạt tay anh ta ra, chạy đến bên Duy Khải.
" Từ Duy Khải, không sao chứ?" Nhìn những vết thương trên người cậu ta trái tim cô như bị xé ra hàng trăm mảnh.
...
Tại nhà của Du Tử Thành.
"Thuốc đây." Đưa Hạ Thiên hộp thuốc cùng với băng y tế xong anh ta bỏ vào phòng.
...
"Hoàng tử..." Du Tử Thành kiệt sức, ngã quỵ xuống, nhưng may Hạ Hồng đưa tay đỡ kịp.
"Người không sao chứ?"
"Ta không sao..." Vừa nói dứt câu, khóe miệng Du Tử Thành chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ. Là máu. Hạ Hồng hoảng hốt, vội lau đi vết máu. Sau khi trị thương cho hoàng tử, Hạ Hồng đỡ Du Tử Thành nằm xuống giường. Nhìn sắc mặt người nhợt nhạt, lòng cô đau xót vô cùng. Tay cô vò cái ga giường, răng nghiến chặt. "Cô đúng là có phúc mà không biết hưởng, Hạ Thiên"
Cùng lúc đó, ngoài phòng khách.
Nhìn tấm lưng trần tím bầm của cậu, Hạ Thiên vừa xót xa, vừa kinh hoàng. Không biết kẻ bịt mặt đó là người thế nào mà sức mạnh kinh khủng như vậy. Xử lí xong phần lưng, cô dùng thuốc bôi vào những vết thương trên mặt. Đối diện với cậu, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
"Chắc cậu đau lắm hả?" Cô dường như quên đi vết thương trên cổ mình.
"Hạ Thiên, cổ của cậu..." Duy Khải đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, cô khẽ kêu lên vì đau.
"Đau không?" Cô có thể cảm nhận ánh mắt cậu nhìn cô có chút lo lắng.
"Không sao. Tôi sẽ tự bôi." Hạ Thiên vội đứng dậy định đi, nhưng lại bị một bàn tay kéo lại, ôm chầm lấy. Cô trợn tròn mắt.
"Duy Khải, cậu..."
"Xin lỗi, tôi không bảo vệ được cậu, chắc cậu sợ lắm." Càng nói cậu càng dùng cánh tay ôm cô chặt hơn. Cánh tay cậu bỗng thả lỏng ra, mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của cô.
"Tôi...không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương." Không khí bỗng im ắng hẳn. Lấy hộp thuốc trong tay cô, Duy Khải ôn nhu nói.
"Để tôi bôi thuốc giúp cậu." Vết thương của Hạ Thiên không sâu, nhưng khá dài. Ánh mắt đau xót nhìn cô, cậu cũng không biết mình đang làm gì, nghĩ cái gì? Tình cảm mà cậu dành cho cô là gì. Chính cậu cũng không thể trả lời.
Mẫn Tinh đứng nấp sau bức tường, nghe được những lời nói đó trái tim cô đau thắt lại.
...
Hạ Hồng, nhìn Du Tử Thành đã ngủ, lòng yên tâm hẳn. Cô đứng dậy, định rời đi, thì một bàn tay nắm chắc lấy tay cô.
"Đừng đi..." Hạ Hồng nghe rõ mồn một. Trái tim cô bỗng loạn nhịp, nó như muốn vỡ òa nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng vừa nghe thấy thêm cái tên đằng sau. "Hạ Thiên" thì lòng cô lại hừng hực căm phẫn. Cô đã ở bên hoàng tử hơn chục năm rồi mà vẫn không bằng cô gái mới quen được hơn tháng.
"Hoàng tử, Hạ Hồng phải làm gì mới chiếm được trái tim của ngài."