Sorry, We Can Not

Chương 3: #xin_lỗi_chúng_ta_không_thể_vì...._(tiếp)




Di Di đi theo anh_Đến nơi đập vào mắt anh là...cô cùng một chàng trai đang hôn nhau thắm thiết trên đường, tay hắn còn đang sờ soạn trên người cô

- Buông tay ra, tôi phải làm việc_Cô giật tay khỏi anh, gằn từng chữ

- Tôi mua đêm nay, bây giờ đi được chưa?_Anh tức giận nói, dám hôn người khác cô đúng là gan to bằng trời mà

- Anh mua bao nhiêu?_Cô không quan tâm anh đang tức giận, mà còn ngên mặt hỏi lại

- Em....._Anh không nói, vì cô làm anh rất khó sử...mua một đêm của cô là điều anh chưa từng nghĩ

- Không mua nỗi thì biến...tôi phải làm việc_Cô lạnh giọng nói, quay mặt bỏ đi cùng chàng trai nãy giờ đang xem kịch vui

- Đứng lại....chúng ta nói chuyện một chút_Anh kéo tay cô lại giọng nói đã nhẹ lại

- Chuyện? chúng ta có chuyện để nói?_Cô nhướng mài hỏi, cô chưa từng tưởng sao bao năm mình còn có chuyện nói với anh

- Một lát thôi được không?_Anh khổ sở nói, anh đã hạ mình cô còn không chịu là anh phải dùng bạo lực

- Được_Cô trả lời, quay qua chàng trai bên cạnh, giọng nói nũng nịu nói:- Honey chờ em chút_Rồi đi cùng anh, nghe cô gọi người đó là honey tim anh rất đau, cô....chưa từng gọi anh bằng honey

- Có chuyện gì nói đi?_Cô lấy trong túi ra một diếu thuốc bật lửa hút vào nhả ra từng đám khói lượn ờ trước mặt, không biết từ bao giờ thuốc lá như một liều thuốc làm cô quên đi hết những thứ dơ bẩn mình làm

- Di Di xin lỗi_Anh bấc giác ôm cô vào lòng, cảm giác hạnh phúc xẹt qua nhưng nhanh chống tan biến, đẩy mạnh anh ra:- Anh làm gì đấy?

- Di Di anh biết tất cả rồi, xin lỗi là do mẹ anh sai....anh không nên nói những lời sỉ nhục em như thế?_Anh vẻ mặt hối lỗi nói, cô nghe thầm khinh bỉ...anh đã lấy vợ mà còn xin lỗi cô.....có phải nực cười quá không?

- Xin lỗi?Anh chẳng phải lấy vợ rồi sao? xin lỗi tôi có ích gì? mau quay về với vợ anh đi_Cô nhếch môi

- Di Di anh không lấy vợ, mẹ anh chỉ bịa đặt thôi_Anh giải thích

- Mặc dù anh không lấy vợ nhưng....tôi không yêu anh nữa?_Cô nhìn anh bằng ánh mắt không cảm xúc nói

- Không em còn yêu anh mà?_Anh nói

- Xin lỗi đã trễ rồi, tôi đi trước_Cô cố gắng kiềm nước mắt, bỏ đi qua anh, thì ra anh vẫn còn yêu cô, thì ra anh chưa từng lấy vợ.....nhưng cô giờ không xứng với anh nữa cô bị bám bẩn rồi, thật xin lỗi

- Em.....chẳng lẽ muốn con chúng ta không có ba sao?_Anh nói, cô đứng lại anh biết anh làm ba rồi sao....liệu anh có thể giúp Linh nhi chữa bệnh không?

- ......

- Anh biết Linh nhi là con anh, em cũng cho nó mang họ anh mà_Anh nói tiếp, cô quay lại những giọt nước mắt cứ thế nói tiếp nhau rơi xuống

- Linh nhi là con anh.....liệu anh có thể giúp nó chữa bệnh không, côi như tôi cầu xin anh?_Cô nghẹn ngào nói, anh tiến lên ôm lấy cô vào lòng:- Linh nhi là con anh...anh sẽ chữa bệnh cho con....em có thể trở về bên anh không?

- Tôi....không xứng với anh_Cô đẩy anh ra

- Không em xứng...chỉ có em mới xứng, về bên anh nhé_Anh vẫn một mực ôm cô

- Tôi....sẽ suy nghĩ lại_Cô nói, gỡ tay anh:- tôi về trước

- Đừng đi làm nữa_Anh nói, cô không nói chỉ gật đầu

~~~CÒN TIẾP~~~