Sorry Girl! I’m Gay!

Chương 12




Editor: Du Bình

Đêm hôm đó tôi cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, mà Dật Thần lại giống như một đoàn bông mềm mềm trương nhuyễn, nằm ở trên giường rất nhanh liền đã ngủ. Mà cậu ấy ngủ lúc  nào hay là đang  giả vờ, thật lòng tôi cũng chẳng biết nữa!

Kỳ thật tôi không thể không lo lắng cho cậu ấy, tôi không thể nói rằng mình không xứng với cái chức danh bạn thân, mà tôi đang cảm thấy dật Thần không hề đem toàn bộ tâm tư của mình cho người  con gái kia.

Tôi thấy Dật Thần là một kẻ vô cùng nhiều mặt, có thể xét từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ  cá tính cho đến thân thể trên người, không có một chỗ nào của cậu ấy là tôi tôi không biết. Nếu như cậu ấy thật là vì thất tình mà thương tâm, thì cậu ấy tuyệt đối sẽ không cùng tôi đùa giỡn nhiều đến vậy. Cậu ấy không hề có bản lĩnh che dấu cảm xúc trước mặt tôi đâu, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy hình như mình chưa bao giờ thấy được vẻ cô đơn cùng yên lặng phát ra từ cậu ấy như bây giờ.



Buổi sáng, tỉnh lại, tôi quay người, lập tức nhìn thấy Dật Thần nằm thẳng người, đôi ngươi  đen như mực thẳng tắp nhìn lên trần nhà. Nói thật, tôi chính là đang bị cái bộ dạng này của cậu ấy dọa cho đến sợ!

Tôi nâng cánh tay khẽ đẩy đẩy cậu: “Cậu muốn làm cái gì thế? Tại sao lại nằm ngay đơ vậy?” Thoáng dừng một chút, tôi cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Cậu sẽ không thật sự quá thật lòng với cô gái kia đi à nha? Hôm nay không đi làm sao?”

Cậu ấy không trả lời tôi ngay, mà là quay sang lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cũng không gấp, cứ như vậy kiên nhẫn chờ Dật Thần mở miệng, tôi rõ rang biết rằng cậu chắc chắn muốn nói gì đó với tôi!

Sau đó tôi đột nhiên nghe thấy cậu ấy nói, Hạo Vũ, tôi có chút chán ghét rồi!

“Ân… Cái gì?” Tôi nhất thời không rõ ý tứ của cậu ấy.

“Tôi chán ghét việc mỗi ngày tốn thời gian chơi trò chơi tình yêu. Thừoi gian của tôi đều bị  lãng phí cho một người con gái không yêu mình, thẳng đến một nfày tôi mới đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã mất đi người mà bản thân yêu nhất rồi…”

Tôi có chút không quen với Dật Thần ở trạng thái này.Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu ấy là loại người tùy tiện, thần kinh không ổn định, sẽ vĩnh viễn không bao  giờ để bản thân phải rơi vào thương tâm. Nhưng thật chất tôi sai rồi! Mặc kệ có là bất kỳ loại người gì, chỉ cần bị tình yêu đánh bùa choáng sẽ mù quáng, yếu ớt, không chịu nổi mổi kích động. Thậm chí sẽ có những người không còn là chinh mình nữa!

Thật sự đúng là lần này Dật Thần thật lòng rồi!

Nhưng cậu ấy chưa từng nói với tôi việc nảy sinh quan hệ với cô gái ấy. Và hiện tại tôi cũng không có tâm tư mắng cậu ấy là đồ không biết suy nghĩ, mà giận cậu ấy chuyện đốt pháo ăn mừng việc yêu đương không thèm nói với tôi. Tôi cũng không thể kiềm chế nổi việc trong đầu tưởng tượng ra có một cô bé ôn nhu tươi cười, tưởng tượng được cậu ấy vì cô gái kia mà hát tình ca. Không thể không nói rằng  Dật Thần chính là một chàng trai rất lãng mạng, trời sinh cho một cổ họng vàng. Cậu ấy biết  cách nào có thể làm cho phụ nữ được vui vẻ, cũng hiểu làm thế nào để đối phương cảm thấy hạnh phúc. Tôi muốn hai người họ có được những kỷ niệm thật đẹp, mà còn phải thật khắc cốt ghi tâm. Thế nhưng nghĩ đi thì nghĩ lại, trong lòng tôi lại như có rất nhiều tảng đá rơi trúng thật đau đớn, chúng cứ ở trong lồng ngực, khiến tôi khó có thể hô hấp, những góc cạnh sắc nhọn cắt xén từng đốt mạch máu khiến chúng rỉ xuống, từng cái từng cái đau đớn đến khó chịu.

Mà… tôi lại không rõ ràng việc cái cảm giám kia từ đâu mà đến…

Có câu nói hai người ở chung với nhau lâu dần sẽ ngốc giống nhau. Có phải hay không mà tôi cùng Dật Thần đã vô tình dung thành một thể, cho nên tôi mới có cảm thụ như vậy? Có thể cảm nhận được sự đau lòng của đối phương rất rõ ràng.. cái này không biết có phải là hậu quả  của hai đứa ngốc, hay là vô tình lây bệnh lẫn nhau đây?

Tôi nói, Dật Thần à, mau giữ cô ấy lại đi?

Thân là bạn tốt, tôi nghĩ mình có nghĩa vụ cấp cho cậu ấy dũng khí cùng uy lực. Tuy nhiên chính thời điểm nói ra những lời này, tôi lại cảm thấy mình chính là đang lực bất tòng tâm…

Cậu ấy không nhìn tôi, nhưng tôi lại thấy rõ ràng rằng cậu ấy đang cười khổ. Cậu nói, thật đáng tiếc, tâm của người ấy lại không dành cho tôi…

Tôi vỗ vỗ bờ vai Dật  Thần: “Dật Thần! Không biết cậu đã nghe câu này chưa? ‘Nói yêu thương nồng thắm, tìm được chân mệnh thiên tử, đó cũng là một cách học yêu; nhưng sau cũng có thể lại không tìm thấy người yêu mình, tấm lòng tổn thương, hiểu được sự đời, đó cũng là một cách học yêu nữa; cuối cùng, tìm đại một người, yêu đương qua loa, và cả đời đã qua’. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy sẽ khó mà quên được người tốt đẹp này, nhưng mà này là quá tốt rồi! Vì  vậy cô ấy không phải là người phù hợp với cậu đâu!”

Dật Thần cười khan vài tiếng, lại tiếp lời. Phiền Hạo Vũ, anh trở nên văn nghệ sĩ như vậy hả? Thật không giống anh mọi khi tí nào!

Tôi nhếch miệng, đốp lại, cậu nối nhảm ít thôi! Cậu cho rằng thời gian làm MB dài như vậy chỉ là làm chơi thôi sao?

“Nhưng anh có biết không? Tôi lại nghĩ rằng, đời này trừ người ấy ra, tôi sẽ không… yêu người khác được nữa!” Không biết là có phải cảm thấy điều mình nói có gì không ổn không, sau câu đó cậu ấy lại tự cười giễu “Haha! Bất quá chuyện sau này… làm gì có ai biết trước được chứ?”

Tôi không thể chịu được gương mặt hiện tại của Dật Thần, tựa như không thể bắt gặp được hình ảnh một người con gái khóc trước mặt mình. Tôi chính là không hiểu vì sao mà không muốn cậu ấy bị thương hay khổ sở!

Lời tương tự tôi cũng đã từng nói qua với Hạo Hiên, lúc đó cậu ấy nửa thật nửa giỡn mà mà  vỗ vai tôi, nói. Phiền Hạo Vũ, tôi cảm thấy cậu đối với Dật Thần đã vượt xa tình bạn bình thường rồi!  Đúng là không bình thường!

Khi đó tôi chỉ khinh thường mà khẽ hừ một tiếng! Thế nhưng mà trong tiềm thức lại có chút bất đắc dĩ mà cảm thấy Hạo HIên nói không sai một chút nào!

Không biết tại sao, những lúc ổn định lại suy nghĩ một chút, tôi càng ngày càng không thể hiểu nổi chính mình nữa rồi!

“Này!” Tôi dùng củi chỏ đụng đụng bên cạnh “Hôm nay đừng đi làm nữa! Bạn thân đây sẽ cùng đi thả lỏng tâm tình với cậu!”

Dật Thần quay sang, cười cười: “Người có bạn gái sao lại có thời gian rảnh rỗi cùng bạn thân đây?”

“Nói nhảm gì vậy?” Tôi bất mãn nhíu nhíu mày: “Cậu nghĩ Phiền Hạo Vũ tôi trở thành người thế nào vậy?” Tôi ngồi dậy: “Đi! Đi quán bar nào! Bạn thân đây cùng cậu đi uống rượu!”

Tôi cùng Dật Thần trong quán rượu tìm một phòng riêng. Cái gọi là quán bar là nơi thanh niên nam nữ tụ tập cùng một chỗ hao phí thời gian cùng tính mạng tại nơi này.  Tôi tinh tường bọn đàn ông uống rượu trắng trợn rồi để lại hậu quả. Tôi cũng không muốn đem thời gian quý báu của mình để lãng phí với một người đàn bà nào nên đều đuổi hết họ đi. Đây là nơi chỉ có hai chúng tôi với nhau, tôi không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy hết.

“Này! Nói cho tôi nghe chuyện của cậu với cô gái kia đi!”

Tôi uống một ngụm chất lỏng trong ly, tận lực dùng một loại ngữ khí có vẻ bình tĩnh nói ra. Mà trên thực tế, trong lòng tôi thực sự có chút trông đợi, hy vọng có thể biết được chút ít thông tin gì đó. Dật Thần cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng với cô gái kia, thế nhưng việc cậu ấy có bạn gái mà tôi không biết  một tí gì để lại cho tôi chút không cam lòng, thậm chí là ảo não. Tôi đã nghĩ mình hiểu tất cả về cậu ấy, nhưng đột nhin cái cảm giác này đánh úp tôi quá mãnh liệt, cơ hồ ngực tôi như muốn nứt toác cả ra rồi!

Dật Thần như đang do dự, có chút trầm mặc, sau đó mới rầu rĩ mở miệng: “Người đó đối với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi gặp chuyện gì thì đều sẵn sàng giải quyết giúp tôi. Nhưng mà…” Cậu ấy liếc tôi: “Cô ấy là một người hướng tới tự do, sẽ không tình nguyện bị trói buộc, hơn nữa…”

Lời nói đến chỗ này liền ngừng lại, tôi có chút nóng vội: “Hơn nữa cái gì?”

“Tấm lòng của người ấy không đặt trên người tôi, ngay từ lúc bắt đầu đã không rồi…”

“Đợi một chút… Tôi càng nghe càng không hiểu! Các cậu đến cùng… thì có yêu nhau hay không?

Dật Thần kéo miệng thành một vòng, cười khổ: “Không có!”

“Vậy mà  cậu lại nói nhớ mãi không quên? Lại còn kêu là đang thất tình?” Tôi thấy có chút khó tin.

“Người ấy đã có người yêu rồi. Tôi có thể nói gì được? Chỉ là yêu đơn phương một người mà không có kết quả mà thôi. Nhớ mãi không quên ư?? Haha! Cái gọi là những thứ không chiếm được đều là thứ tốt! Không phải sao?”

Mục đích ban đầu của tôi là muốn cho Dật Thần buông lỏng tâm tình đấy! Thế nhưng phương hướng đang xoay chuyển đúng như kỳ vọng của tôi. Đang lúc định nói cái gì an ủi hòa hoãn để cậu ấy hả giận, thì tôi lại chứng kiến dật Thần đang ngó mình lúc ngẩng đầu.

Cậu ấy tựa hồ uống say rồi! Má hơi phiếm hồng, mặc dù không chạm vào nhưng tôi có thể cảm nhận được độ ấm nóng khiến người khác thấy thoải mái. Nhưng hiện tại tôi không có tâm tư đi muốn những thứ này. Hay là nói đùa gì đi? Bởi vì ánh mắt của Dật Thần nhìn tôi khiến cho tôi có chút hoảng hốt!

Tôi đã từng thấy ánh mắt này, đôi mắt đen nhưng sáng ngời, phảng phất như ngôi sao cùng chứa chan tình cảm. Tôi đã từng được Hi Mịch nhìn như thế. Nhưng tôi chưa tình nghĩ  tới có một ngày mình lại được chứng kiến ánh mắt này một lần nưa, lại còn là Dật Thần! Tôi chưa bao giờ bối rối, nhưng hiện giờ mà không có thì chắc chắn dây cảm xúc cảm xúc của tôi bị đơ rồi!