Song Vũ Ngạo Thiên

Chương 4: Sư phụ (3)




Lăng Tinh Vũ ánh mắt ngước lên nhìn Lam Ảnh có chút lo sợ lại có chút trong trẻo lạnh nhạt. Bỗng chốc thân thể nhỏ bé của Lam Tinh Vũ quỳ xuống nền đất miệng nhỏ nhắn bỗng lên tiếng , tiếng nói ấy hàm chứa một tia cầu khẩn.

“Xin ông hãy cứu em gái tôi.”

Lam Ảnh nhìn đứa nhóc con ngày trước đã từng thẳng thừng cự tuyệt ông bây giờ đây lại hạ mình cầu xin. Thật là khiến người ta bất ngờ. Nhưng mà đứa trẻ kia có đáng cho nhóc con này hết lòng bảo vệ không.

“Ảnh Đế ta không bao giờ làm chuyện không công cho ai hết.”

Tuy khá kinh ngạc với Lăng Tinh Vũ nhưng giọng của Lam Ảnh vẫn bình thẩn lạnh nhạt không chút để ý. Dù sao Lam Ảnh cũng là một đại sát thủ ông ta cũng có nguyên tắc của mình.

“Tôi sẽ nhận ông làm sư phụ. Ta sẽ trở thành một sát thủ đỉnh cao trong hắc đạo. Ta sẽ không để ông thất vọng chỉ xin ông hãy cứu lấy em gái tôi mà thôi.”

Lam Tinh Vũ thật sự rất quyết tâm nó nắm chặt tay đôi mắt kiên định nhìn lên Lam Ảnh chỉ mong ông ta gật đầu đồng ý rồi đi cứu em gái nó.Nhưng Lam Ảnh chỉ lạnh nhạt cười nhẹ một cái nói:

“Nhóc con bây giờ ta lại không muốn nhận ngươi làm đồ đệ nữa rồi.”

Nghe Lam Ảnh nói mặt Lăng Tinh Vũ trắng lại. Nó không còn cách để cứu em gái nữa sao.Không nhất định nó sẽ cứu em gái ra dù phải làm bất cứ việc gì.

“Tôi phải làm gì để ông nhận tôi làm đồ đệ?”

Lam Ảnh nhếch mép lên tiếu phi tiếu nói với Lăng Tinh Vũ.

“Xem ra ngươi cũng là một người thông minh. Đi theo ta.”

Lăng Tinh Vũ đứng dậy bước nhanh theo Lam Ảnh vào trong căn nhà rồi đi xuyên qua các căn phòng đến cuối một hành lang thì bất chợt Lam Ảnh dừng lại. Sau đó ông ta khẽ nói gì đó mà Lăng Tinh Vũ không nghe rõ thì hành lang phía trước khẽ rung lên tạo ra một căn hầm đi xuống với bực thang đang được bóng tối bao phủ. Lam Ảnh vỗ nhẹ một tiếng thì các ánh đèn dưới căn hầm bỗng sáng rực lên.

Lăng Tinh Vũ theo Lam Ảnh đi xuống phía dưới thì bị tràng cảnh bên dưới làm cho kinh sợ. Bởi vì căn hầm bên dưới căn nhà mà Lam Ảnh dắt Tinh Vũ đi xuống chính chỗ để của vô số vũ khí đạn dược từ loại hiếm nhất đến loại bình thường nhất. Không chỉ vậy ở đó còn có những cái lồng rất lớn để chứa các loại thú dữ hung hãn như hổ hay chó sói.

“Ngươi đã muốn nhận ta làm sư phụ đến vậy thì hãy chứng minh cho ta thấy ngươi có xứng đáng hay không đi. Ngươi hãy tự mình chọn một vũ khí rồi tiến vào lồng hai con sói kia ở trong đó trong khoảng 30 phút mà ngươi vẫn sống sót vậy thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử. Thế nào ngươi có dám thử không?”

Lăng Tinh Vũ không nói gì mà chỉ khẽ gật nhẹ đầu một cái rồi đi xung quanh quan sát lựa chọn xem có vũ khí nào thích hợp để mình sử dụng không nhưng mà nhìn mãi nó vẫn chẳng cảm thấy được vũ khí nào thật sự hợp vói mình cả.

Bỗng nhiên mắt Lam Tinh Vũ sáng lên khi nhìn thấy một chiếc dao găm nhỏ có chuôi màu lam được đặt trên một chiếc kệ không mấy chú ý đến. Lam Tinh Vũ tiến lại gần cầm con dao đó lên cảm giác mát lạnh từ lưỡi dao khiến cho nó càng thích thú hơn. Khi nhìn kĩ con dao Lăng Tinh Vũ mới phát hiện ra dưới chuôi của con dao găm đó có một sợi dây màu lam mảnh dẻ khó nhìn nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Sau khi cầm lấy con dao găm đó thì liền dùng sợi dây quấn quanh bàn tay trái của mình rồi để tay phải cầm lấy con dao găm. Hoàn tất công tác chuẩn bị Lăng Tinh Vũ liền không một chút do dự nào mà vẫn kiện định bình tĩnh bước vào cái lồng có 2 con sói lớn có thể ăn thịt nó bất cứ lúc nào.

Vừa bước vào trong chiếc lồng sắt Lăng Tinh Vũ đã cảm nhận được hai cặp mắt đói khát của hai con chó sói kia đang nhìn chằm chằm vào nó. Hai con sói đó khẽ mở cái mồm của chúng ra để lộ ra hàm răng sắc nhọn bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách con mồi và bên mép miêngj của cả hai con sói đó là nước dãi đang nhỏ từng giọt trên mặt đất.

Tinh thần của Lăng Tinh Vũ khẽ căng ra đôi mắt của nó nhìn chằm chằm hai con sói đói để không bỏ lỡ bất cứ hành động nào của chúng. Lăng Tinh Vũ biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ thôi thì mạng của nó cũng đi tong luôn. Trong khi tinh thần thần của Lăng Tinh Vũ đang căng ra như một sợi dây thừng thì bên ngoài Lam Ảnh lên tiếng “trấn an”.

“Ngươi đừng lo lắng quá ta chỉ bỏ đói hai con sói đó khoảng gần mười ngày thôi à.”

Lam Ảnh vừa dứt lời thì cuối cùng hai con sói kia cũng động. Chúng nhảy lên cao vừa hướng về phía Lăng Tinh Vũ vừa mở thật to miệng của mình nhắm vào cổ của nó. Đồng thời hai con chó sói này khi nhảy đến chỗ Lăng Tinh Vũ đã chặn mất luôn cả hai đường chạy của Tinh Vũ khiến nó nhất thời rơi vào thế bị động.

Lăng Tinh Vũ luôn luôn để ý đến hai con chó sói này nên ngay khi chúng động nó liền muốn tránh đi nhưng hai con chó sói kia đã chặn cả hai đường thì tránh thế nào đây? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy Lăng Tinh Vũ cảm nhận được hơi thở tử vong đang dần vây lấy mình, sự tuyệt vọng đang dâng trào trong lòng nó nhưng nó biết bây giờ không phải là lúc để tuyệt vọng chỉ cần có chút hi vọng sống nó sống.

Đứng giữa sự sống và cái chết Lam Tinh Vũ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khó tin. Trong suy nghĩ của Tinh Vũ chỉ lặp lại duy nhất một ý nghĩ:” Bây giờ không là lúc để mình chết.”

Tay bên phải của Lam Tinh Vũ cầm chặt con dao găm dồn hết lực vào nó ngắm rồi phi vào mắt con sói bên trái. Nhân lúc con sói bên trái đau đớn tru lên một tiếng, nó lách mình tránh khỏi công kích của con sói bên phải rồi nhảy lên đạp một cước vào con sói bên trái đang đau đớn.

Trong lúc đạp con sói bên trái tay trái Lam Tinh Vũ đồng thời nối lỏng sợi dây lòng qua cổ của con chó sói kia rồi sau đó nó dùng hết sức lực bình sinh của mình siết thật mạnh lấy cổ con sói kia. Con sói đó vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi cuối cùng cũng tắt thở ngã xuống đất.

Con sói bên trái ngã xuống đất lúc bấy giờ đã trở thành đệm đỡ cho Lăng Tinh Vũ ngã xuống một cách nhẹ nhàng. Sau khi sử lý xong con sói bên trái Lăng Tinh Vũ mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì con sói còn lại đã xông đến chỗ Lăng Tinh Vũ. Tinh Vũ sau khi giết con sói kia đã kiệt sức làm gì còn sức để mà tránh nữa chỉ có thể trơ mắt nhìn con chó sói kia đang ngay một tiến về chỗ mình mà vô lực chống đỡ. Đúng lúc con sói ấy đang há mồm chuẩn bị cắn nó thì bị một quả đấm từ đâu đến đấm cho cả người con sói kia văng xa vài mét. Lăng Tinh Vũ kinh ngạc nhìn Lam Ảnh thì chỉ thấy Lam Ảnh cười nhẹ từ tốn nói:

“Nhóc con từ giờ ngươi là đồ đệ của Lam Ảnh ta!”