Song Vũ Ngạo Thiên

Chương 2: Sư phụ (1)




Lam Tinh Vũ vui vẻ cầm ổ bánh mỳ chạy thật nhanh để về khu nhà ổ chuột –nơi mà những đứa trẻ nghèo đói mồ côi sống ở đấy. Lúc này dù tiểu Tinh Vũ còn khá đau do bị đánh đập nhưng khi nghĩ đến gương mặt khả ái của em gái khi được ăn no là Tinh Vũ quên đi các chỗ đau nhức chạy thật nhanh về khu ổ chuột.

“Mấy hôm trước mình đi ăn xin kiếm được ít tiền tí nữa chắc sẽ dùng số tiền đó mua một ít quần áo cho tiểu Vi vậy. Chắc tiểu Vi sẽ thích lắm đây.”

Vừa chạy Tinh Vũ vừa lẩm bẩm nói, khuân mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất nở một nụ cười tươi rói trông có chút khôi hài.

Khu ổ chuột của thành phố A là nơi mà những đứa trẻ bình thường không ai dám bén mảng đến bởi vì đây là một điểm đen của xã hội.

Khu ổ chuột này sập xệ, dễ đổ nát , có những chỗ chỉ cần chạm nhẹ là đổ xuống một đống lớn gạch đá và bê tông. Hơn thế nữa sâu trong khu ổ chuột này là những tụ điểm của tệ nạn xã hội như bài bạc, rượu chè, những vụ buôn lậu vũ khí bất hợp pháp và hơn thế nữa là sâu trong khu ổ chuột này là một khu chợ đen của hắc đạo.

Đấy chỉ là bên trong của khu ổ chuột ấy còn bên ngoài thì nó là một chỗ ở dành cho những người vô gia cư như chị em chúng nó và một số những đứa trẻ vô gia cư khác.

Bước vào khu ổ chuột Tinh Vũ liền bước về một khu nhà nhỏ gần như đổ nát. Trong căn nhà đổ nát ấy cũng chẳng có gì ngoài vài bộ quần áo cũ nát được để gọn tại một góc và hai chiếc bát cũ kĩ đã sứt mẻ.

Lam Tinh Vũ nhìn quanh chỉ thấy một đứa trẻ đang nằm gục mặt trên mặt đất mà trong một đứa trẻ ấy chẳng có ai là em gái của Tinh Vũ, Lam Tịch Vi cả.

Nhìn mãi mà vẫn chẳng thấy em gái đâu khiến Tinh Vũ có chút lo lắng, đáng lẽ bây giờ Tịch Vi phải ở nhà chờ mình mới đúng chứ. Lam Tinh Vũ tiến đến chỗ một cậu bé đang nằm ở góc nhà rồi lên tiếng gọi:

“Minh, em gái mình đâu rồi?”

Cậu bé tên Minh kia thấy có người gọi mình liền quay đầu lại nhìn. Lúc cậu bé kia quay đầu lại nhìn thì lập tức khiến Lam Tinh Vũ kinh hãi bởi vì khuân mặt của cậu bé kia đầy vết thâm tím bầm dập khiến cho nó không nhận ra được đây thật sự có phải Minh không.

“Tinh Vũ là cậu à?”

Giọng của Minh khàn khàn yếu ớt khiến nỗi lo sợ trong lòng Tinh Vũ bùng lên mãnh liệt. Chẳng lẽ lúc mình không có ở đây đã có chuyện gì xảy ra sao?

“Minh, là mình đây. Đã có chuyện gì xảy ra sao?”

“Tinh Vũ em gái cậu bị người ta bắt đem đi bán đấu giá ở chợ đêm rồi.”

Lam Tinh Vũ nghe xong thân thể nhỏ bé khẽ run lên trong lòng sợ hãi nghĩ thầm chẳng lẽ chị em chúng nó vẫn không thoát khỏi số kiếp bị bán ở chợ đêm sao. Lam Tinh Vũ cố gắng bình tâm lại nỗi lo lắng sợ hãi len lỏi trong lòng mình. Nó khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra bây gờ trong đôi mắt nâu ấy là sự kiên định cùng lạnh lẽo khôn cùng. Mình nhất định sẽ không để em gái bị bán đi.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng Lam Tinh Vũ liền chạy ra khỏi cửa tiến sâu vào trong khu ổ chuột đến với thế giới mà tất cả người khác đều e sợ. Lam Tinh Vũ biết mỗi bước tiến vào sâu trong khu ổ chuột là mỗi bước tiến vào bóng tối cách xa ánh sáng và có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay trở lại thế giới bên ngoài nữa.

Tiến vào trong chợ đêm Lam Tinh Vũ cũng không liều mạng nhỏ mà đến khu đấu giá cứu em gái ra bởi vì nó biết đó là một hành động ngu xuẩn. Bây giờ mà muốn cứu em nó ra thì chỉ một người có thể làm được nhưng mà cái giá phải trả đối với nó là rất lớn.

Lam Tinh Vũ đi vòng vèo qua mấy con đường của chợ đêm thì đến một con đường nhỏ không hề có một bóng người qua lại. Cuối con đường nhỏ đó là một căn nhà nguy nga tráng lệ được phủ một lớp sơn màu đen khiến người ta lạnh lẽo đến tận tim phổi. Trong khu ổ chuột đổ nát này thì ngôi nhà này được coi là ngôi nhà tráng lệ nhất ở đây và cũng là ngôi nhà mà không kẻ nào dám bén mảng lại gần.

Bởi vì ngôi nhà này là nhà của “Sát Thủ Chi Vương Ảnh Đế”.