Song Tu

Chương 23




Khe núi nhỏ kì thực cũng không thể gọi là khe núi, chính ra, chỉ nên gọi là cái rãnh.

Dưới chân núi phía nam Yến gia bảo có một khe núi dài chừng hai dặm, rộng chỉ khoảng một thước, sâu không thấy đáy. Từ trên cao nhìn xuống như ngọn núi khổng lồ mở to miệng, không có hảo ý hắc hắc cười không ngừng.

Khi Chung Kỳ Nguyên còn nhỏ tới Yến gia bảo làm khách cũng đã cùng Yến Hiểu chơi đùa ở vùng phụ cận, nhưng chưa bao giờ dám đến gần. Bọn trẻ Yến gia đều nghe lời người lớn dặn, nghìn vạn lần không nên đến khe núi kia chơi đùa, bởi khe núi vừa hẹp vừa sâu, nếu không cẩn thận ngã xuống ngay cả kết đan tu sĩ cũng khó có thể cưỡi khí cụ xuống dưới cứu viện.

Thế nhưng lần này Chung Kỳ Nguyên lại có một đồng bọn tài cao lớn mật, muốn xuống dưới cũng không phải việc khó khăn gì.

Dưới khống chế của Tào Phẩm, pháp khí cẩn thận từng li lướt xuống khe núi. Nhìn quái thạch lởm chởm hai bên Chung Kỳ Nguyên không khỏi tặc lưỡi cảm thán, nắm trong tay linh lực hoàn mĩ của nguyên anh tu sĩ mới có thể cưỡi khí cụ phi hành ở nơi khe núi hiểm trở thế này. Nếu tu vi kém chút, chỉ khống chế không tốt một chút thôi là có thể không thắng kịp mà đụng ngay vào tảng đá gồ lên bất ngờ, đi đời nhà ma!

Sau khoảng thời gian một bữa cơm, hai người chậm rãi đáp xuống khe núi.

Tào Phẩm nhìn quanh bốn phía, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trong khe sâu không lớn lắm đây chỉ có hắn với Nguyên Nguyên, hắc hắc, thật tốt quá!

Lần này Chung Kỳ Nguyên không ghét bỏ dáng cười dâm loạn của Tào Phẩm nữa, bởi y đang ngồi xổm nhặt lấy một khối đá tỉ mỉ nghiên cứu.

“Chỉ là chút thiết quáng thạch (quặng sắt) phổ thông, hàm lượng sắt cũng không nhiều lắm.” Tào Phẩm cũng nhặt một khối, liếc mắt đã thấy tảng đá này là loại thiết thạch cũng không hiếm gặp.

“Nếu nơi này có khoáng thạch quý hiếm hay linh hoa linh thảo, khe núi này còn nguy hiểm hơn bây giờ gấp bội, Yến gia cũng sẽ không bỏ qua.” Ném tảng đá xuống, Chung Kỳ Nguyên vỗ vỗ tay đứng lên.

Hiện tại, tu tiên giới tài nguyên khan hiếm, các môn phái đối với nơi nào có tài nguyên khoáng sản có linh dược đều rõ như lòng bàn tay. Khe núi này sở dĩ không có ai thăm hỏi cũng bởi sản vật nơi này quá phổ thông, hơn nữa địa hình lại hiểm trở, thế nên mới không có ai ghé thăm.

Thiết thạch ở đây tuy hàm lượng sắt không nhiều nhưng số lượng khoáng thạch cũng không ít, rơi dày đặc bốn phía khe núi. Bởi khe núi vừa sâu lại vừa hẹp, những thiết thạch này tự thân hàm chứa nguyên khí kim tập trung dưới đáy khe sâu, tản phát không ra ngoài, bởi vậy trong khe núi nguyên khí kim cực kỳ nồng hậu.

Chung Kỳ Nguyên hít một hơi thật sâu, kim sinh thủy, ở đây nguyên khí kim nồng hậu, cũng sinh ra dồi dào thủy nguyên khí, những thủy nguyên khí này khiến Chung Kỳ Nguyên thấy thật thoải mái.

“Ở đây kim, thủy nguyên khí dồi dào, thật sự rất thích hợp tu luyện. Đáng tiếc hiện giờ đệ không thích hợp song tu, nếu không ta có thể như lần trước giúp đệ tạm thời cải biến linh căn, để đệ có thể hấp thu nguyên khí kim ở đây, đáng tiếc –––” Tào Phẩm tiếc hận nói.

Tâm nguyện lớn nhất của hắn là khiến tu vi của Chung Kỳ Nguyên mau chóng đồng đều với mình, như vậy hắn sẽ không phải quá cố kị nữa, có thể thỏa thích song tu với Nguyên Nguyên rồi!

Ô ô, thật muốn ngày kia đến nhanh một chút nha!

“Gì cơ?” Chung Kỳ Nguyên khiếp sợ, “Huynh có thể cải biến thủy linh căn của ta thành kim linh căn?”

Lúc y trùng kích kết đan bình cảnh, chính nhờ Tào Phẩm cải biến thủy linh căn thành mộc linh căn mới có thể thành công tấn cấp thành kết đan tu sĩ. Trong nhận thức của Chung Kỳ Nguyên, cải biến thuộc tính linh căn đã đủ nghịch thiên, mà hiện tại khiến y giật mình là Tào Phẩm lại càng nghịch thiên, còn có thể cải biến linh căn thành kim linh căn.

Tào Phẩm cười đắc ý, “Còn nhớ ngũ linh công pháp đại sư phụ ta sáng lập chứ?”

Thấy Chung Kỳ Nguyên gật đầu, hắn nói tiếp: “Ngũ kinh, tên như ý nghĩa là ngũ linh căn, chính là ta có thể mượn chút ngoại lực kết hợp với ngũ linh công pháp, làm thiên linh căn của đệ tạm thời cải biến thành một trong những linh căn kim mộc thủy hỏa thổ. Điều kiện tu luyện bộ ngũ linh công pháp này vô cùng hà khắc, phải là ngũ linh căn, thiếu một loại linh căn cũng không được. Mà chỗ thần diệu nhất ở công pháp này là khi tu luyện có thể làm thuộc tính linh căn của người tu luyện phát sinh biến hóa, biến thành một đơn thuộc tính trong ngũ hành, như vậy sẽ chẳng khác nào đồng thời có năm loại thiên linh căn.”

Chung Kỳ Nguyên nghe ngây cả người, quan niệm trước đây của y đã bị phá bỏ.

Một người đồng thời mang năm loại thiên linh căn, thật sự là quá kinh người rồi!

“Lần đầu tiên song tu cùng đệ ở Chung gia, xét đến thủy linh căn của đệ, thủy mộc là đồng sinh bản nguyên, mộc nguyên khí cùng thủy nguyên khí dễ dàng dung hợp nhất, thế nên ta điều chỉnh thuộc tính linh căn thành mộc linh căn. Mà lần ở thủy đàm kia, ta trúng độc, để khôi phục nhanh một chút, ta lại biến linh căn thành thủy linh căn như của đệ.” Tào Phẩm vẫy tay, một viên nguyên khí kim vàng rực rỡ bị hắn ngưng tụ trong lòng bàn tay, “Hiện ở chỗ này có sẵn lượng lớn nguyên khí kim, nếu có thể song tu, đối với đệ sẽ vô cùng hữu ích.”

Chung Kỳ Nguyên nghe hắn nói xong, tâm động không ngớt.

Lợi ích của việc cải biến linh căn y đã tự mình lĩnh hội qua. Ngày trước trùng kích kết đan, Tào Phẩm biến linh căn của y thành thủy mộc song linh căn, khiến y có thể hấp thu mộc nguyên khí, lúc đó y mới kết đan thành công.

Sau khi kết đan, tuy mộc linh căn tiêu thất, y một lần nữa khôi phục thủy linh căn, nhưng bởi linh khí trong cơ thể đã dung hợp một phần nguyên khí mộc nên linh khí của y cũng có thuộc tính mộc. Sau đó, khi y tu luyện có thể lợi dụng thuộc tính mộc trong linh khí để hấp thu nguyên khí mộc.

Đều nói ngũ hành quy nhất, y không đạt được điều kiện ngũ hành quy nhất nhưng tàm tạm cũng đạt được lưỡng hành quy nhất, thế nên từ lúc y có thể hấp thu nguyên khí mộc tốc độ tu luyện rõ ràng tăng không ít so với trước.

Hiện tại, hấp dẫn hơn ở ngay trước mặt, nếu như có thể làm linh khí lại tăng thêm một loại thuộc tính nữa, tốc độ tu luyện của y không phải sẽ còn nhanh hơn nữa sao?

Sau khi nhận biết năng lực của Tào Phẩm, khát vọng nâng cao tu vi của Chung Kỳ Nguyên dâng cao chưa từng có, y vốn tưởng sau khi kết đan có thể tự mình đảm đương một phía, không nghĩ tới lại trở thành gánh nặng lớn nhất cho Tào Phẩm.

Điều này làm Chung Kỳ Nguyên từ nhỏ đã tự cho mình là thiên tài làm sao không tức giận!

“Lúc trước là ai nói không thể động tay động chân? Giờ lại dùng nhãn thần cơ khát như thế nhìn ta, Nguyên Nguyên, đệ như vậy khiến ta rất khó xử nhé!” Tào Phẩm cười như thiếu đòn.

“Huynh –––” Chung Kỳ Nguyên phát cáu, rõ ràng là người này dụ y mắc câu, vậy mà còn cắn ngược lại y một miếng!

“Song tu thì không được, với tu vi của Nguyên Nguyên đệ hiện nay, một tháng tối đa chỉ có thể song tu một lần. Mà giờ cách thời gian chúng ta song tu lần trước mới có nửa tháng.”

“Vậy làm sao giờ?” Chung Kỳ Nguyên mới không tin lời Tào Phẩm nói, thằng cha này, cố ý đưa y đến chỗ này lại còn thả mồi thịnh soạn vậy, hắn cam tâm tay không đi về sao? Có quỷ mới tin!

“Biện pháp á, cũng không phải không có –––” Tào Phẩm cười như mèo trộm được cá.

“Nói mau!” Hồ ly chết tiệt, còn chơi lạt mềm buộc chặt!

“Hì hì, tinh nguyên của ta đối với Nguyên Nguyên đệ thì bổ dưỡng quá, đệ chịu không nổi. Nhưng hàm lượng linh lực trong nước bọt của ta vừa phải, đối với Nguyên Nguyên đệ là vừa đủ, có muốn nếm thử không?”

Mặt Chung Kỳ Nguyên “oanh” một cái chuyển đỏ.

Y cũng không phải cừu non, đã từng song tu với Tào Phẩm, hôn môi lại càng không biết đã bao nhiêu lần, nhưng muốn y chủ động hôn Tào Phẩm, còn phóng đãng mút vào nước bọt của hắn, chỉ nghĩ cũng thấy dâm đãng không gì sánh được rồi…

“Đến đây nào, Nguyên Nguyên, để ta trải nghiệm một chút thế nào là hôn môi đến hít thở không thông như đỉa hút máu nào!” Tào Phẩm chu mỏ, mặt cười xấu xa.

Nhìn quả cầu nguyên khí màu vàng còn trong lòng bàn tay Tào Phẩm, nhìn nhìn lại bản mặt thằng cha đầy ý cười trêu chọc kia, cuối cùng quyết tâm phải trở nên mạnh lên mãnh liệt hơn một ít, Chung Kỳ Nguyên nén xấu hổ, từng chút tiến gần Tào Phẩm, môi càng ngày càng gần –––