Song Tu

Chương 17




Mưa to không biết đã tạnh từ lúc nào, nhưng nguyên khí thủy tràn ngập xung quanh còn dày đặc hơn lúc trước, nguyên khí thủy màu thủy lam theo đỉnh đầu tiến vào thân thể hai người.

Một lượng lớn nguyên khí thủy tiến vào thân thể tẩy trừ đi tất cả những thứ dơ bẩn.

“Oa, thật thần kỳ, cư nhiên khỏe hoàn toàn rồi!” Tào Phẩm không khỏi cảm thán.

Không chỉ có thương thế khỏi hẳn, hơn nữa có thể cảm giác được tu vi có hơi tăng tiến. Song tu ngắn ngủi một ngày bằng với hắn tĩnh tu mười ngày, không thể không nói hiệu quả rất kinh người!

“Nếu tốt rồi thì nhanh rút cái kia của huynh ra!” Chung Kỳ Nguyên lạnh lùng nói.

Tào Phẩm ngẩng đầu nhìn nhìn, lại cúi đầu nhìn nhìn, rồi lại sờ sờ cằm, “Nguyên Nguyên, như vậy rất lãng phí, khó có dịp tu tập được nhiều nguyên khí thủy như vậy, nếu không tận dụng triệt để sẽ bị trời phạt đấy.”

“Thúi lắm!” Một người có xuất thân tốt đẹp như Chung Kì Nguyên cũng không tránh khỏi tức giận đến văng tục, “Lấy cái thứ của huynh ra!”

“Cái thứ gì? Là cái này sao?” Tào Phẩm đẩy đẩy thịt nhận đang chôn ở trong tiểu huyệt của Chung Kì Nguyên, tuy đã bắn tinh nhưng vẫn cứng rắn như trước.

“Huynh…”

“Được rồi được rồi, nếu có thời gian tức giận không bằng nắm chặt thời gian song tu với vi phu đi! Muốn hấp thu hết những nguyên khí này, xem ra cần thời gian hai ba ngày.”

Chung Kì Nguyên sắp ngất rồi, hai ba ngày!? Đến lúc đó nguyên khí thì hấp xong, nhưng người cũng tinh tẫn nhân vong luôn rồi!

“Sao vậy được, đừng quên chúng ta hỗ trợ cho nhau. Nhìn xem, tiểu huynh đệ của đệ tinh thần chưa này, không hề có vẻ uể oải sau khi bắn tinh chút nào.” Tào Phẩm bắn bắn ngọc hành của Chung Kì Nguyên, cười đến là ám muội nói, “Tiểu huynh đệ của ta cũng rất tinh thần, có phải không?”

Lần này hắn lại ác liệt lấy phần trước của cự đại xoay tròn nghiền nát chỗ sâu trong thân thể Chung Kì Nguyên, dùng để chứng minh tiểu huynh đệ của hắn thật sự rất tinh thần.

“Ưm…” Chung Kì Nguyên bị hắn cọ nhũn cả thắt lưng, ngọc hành phía trước còn bất hạnh bị lời nói tác động, vô cùng tinh thần hơi hơi ngẩng đầu.

“Há –––” Tào Phẩm mừng rỡ, “Nguyên Nguyên, xem ra tiểu huynh đệ của đệ mới là tiếng lòng chân thật của đệ. Chúng ta đây không nên chậm trễ nữa, nhanh chóng tiếp tục đi thôi, nhất định phải hấp thu cho bằng hết số nguyên khí này.”

“A a… Không muốn… Ưm a a… Lấy ra đi… Ta không muốn…”

Nhưng tiểu huyệt mềm mại chống lại cự nhận cứng rắn, nhất định chỉ có thể bị khi dễ…

“Sư huynh, bên kia có hồ nước, chúng ta nghỉ một lát đi!” Nam tử có lông mi trắng đề nghị với người trung niên cầm đầu.

Người trung niên trầm ngâm một lát, sau khi cẩn thận thả thần thức tra xét xung quanh một hồi mới đồng ý đề nghị của nam tử lông mi trắng, “Cũng được, chúng ta đã truy tìm hai ngày liên tục rồi, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, đến chỗ phía trước kia nghỉ chân một chút, nghỉ ngơi xong thì lại đi tiếp!”

Đoàn người từ từ hạ pháp khí xuống, đến bên hồ nước mới dừng hẳn lại.

Mọi người có người lấy ra đan dược dùng, có người khoanh chân ngồi xuống, mỗi người đều tự mình nghỉ ngơi, hồi phục linh khí đã bị tiêu hao.

Bọn họ không biết là, ở nơi cách bọn họ chỉ khoảng hơn mười trượng –––

“Huynh, huynh mau buông ra… Có người… A…”

Hai nam tử đang ôm nhau làm chu công chi lễ, từ độ lên xuống dữ dội của thân thể có thể thấy được lễ này đang đi tới thời khắc mấu chốt, tiếng nước giao hợp ‘xì xì’ có thể nghe được rõ ràng.

Ở nơi cách đỉnh đầu bọn họ ba trượng, nguyên khí thủy màu lam đang kết thành một đám mây rất lớn, ở giữa đám mây nguyên khí thủy dồi dào từ trên không không ngừng cuồn cuộn tiến vào thân thể hai người.

Nếu người tu chân nhìn thấy, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra hai người này đang song tu, hơn nữa công pháp song tu vô cùng huyền diệu mới có thể không ngừng hấp thu nguyên khí.

Chẳng qua, vô luận là hai nam tử đang cùng nhau mây mưa hay là đám lớn nguyên khí thủy kia, thì đám người mới tới này đều không nhìn thấy, bọn họ thậm chí không biết hiện tại mình đang ở trong cảnh ảo.

“Bọn họ không nhìn thấy đâu, yên tâm!” Tào Phẩm cực kỳ tin tưởng vào pháp trận của mình, đó là vì pháp bàn này hắn lấy từ chỗ đại sư phụ, mà thứ do đại sư phụ hắn làm ra hắn có thể yên tâm một vạn lần.

Pháp trận này chẳng những ngăn cách hơi thở, thanh âm, ngay cả nguyên khí, linh khí dao động trong trận đều có thể ngăn cách không để lộ một chút nào, đám tiểu tốt chỉ mới đến trúc cơ bên ngoài này có thể phá được mới là lạ. Không phải hắn khoe khoang, cho dù ma tu ngày đó tự mình đi vào, hắn cũng khẳng định tên kia tuyệt đối không nhìn thấu được trận thâu thiên hoán nhật này.

“Không muốn… Kỳ quái quá… Ưm…”

Một đám bảy tám người, không một người nào có ánh mắt khác thường nhìn về phía họ, ngẫu nhiên chuyển hướng sang bên này cũng chỉ là liếc qua bình thường, có thể thấy là họ thật sự không bị phát hiện.

Nhưng, không bị phát hiện không có nghĩa là có thể yên tâm thoải mái, những người đó tuy không nhìn thấy y nhưng y lại có thể nhìn thấy họ, y thậm chí có thể nghe thấy thanh âm họ nói chuyện với nhau.

Cách đó không xa có một đám người đang ngồi, mà mình lại cùng người khác giao cấu, còn bị bức ra mặt phóng đãng nhất, miệng kêu lên những dâm tiếng gầm ngữ, ánh mắt trong lúc vô ý lướt nhìn qua của những người đó đều giống như đang nhìn chăm chú vào y, y với bộ dạng trần trụi này bị mọi người vây quanh.

Y sao có thể không để ý chứ?

Y cũng không có ham mê giao cấu khi bị mọi người vây quanh!

“Huynh mau… Dừng lại… Bọn họ nhìn… A… Sâu quá…”

Cái tên đáng ghét này, cư nhiên còn đâm vào sâu hơn, a a a…

“Thật sự không muốn? Vậy đệ cắn chặt như vậy làm gì hả? Chậc chậc, thật là tham lam, đã sắp nuốt cả ta vào rồi!”

Cảm giác khẩn trương làm huyệt khẩu của Chung Kì Nguyên co rút quá chặt, chặt đến nỗi ngay cả ra vào của Tào Phẩm cũng có chút khó khăn.

“Không muốn… Nói rồi… Rút ra đi… Ta không muốn nữa…”

“Khẩu thị tâm phi, rõ ràng cắn đến độ không muốn bỏ ta mà đi lại còn bảo ta rút ra. Nếu rút ra thật, còn không phải xoay mông xin ta lại cắm vào ư!”

“Vô sỉ… A…”

“Nguyên Nguyên, chỗ này của đệ chảy thật nhiều nước, có phải là rất hưng phấn không!” Tào Phẩm kinh ngạc thốt lên, bàn tay cầm ngọc hành đã dính đầy niêm dịch, “Hóa ra đệ thích bị người ta nhìn làm –––”

“Ta… Không phải… Không muốn… A a…” Bối rối khi bị nhìn chăm chú làm Chung Kì Nguyên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng ẩn sau cảm giác xấu hổ y quả thật đã sinh ra khoái cảm cấm kỵ.