Song Trùng

Chương 70: 70: Cuộc Sống Không Ép Buộc Ai Đến Đường Cùng





"Cậu tính làm gì nữa vậy?" Mộ Nhược Vi thì thầm vào tai của Lăng Giao.
Lăng Giao tiến lên để nhận chìa khoá xe từ tay của người đàn ông, rồi nháy mắt ra hiệu cho bạn mình lên xe, cùng với đó là một nụ cười rạng rỡ và đầy tự tin.
"Lên đi! Hôm nay Lăng Giao này sẽ cho cậu trải nghiệm có một không hai về xe mô tô!"
Mộ Nhược Vi:"Hả?"
Còn chưa hết bất ngờ thì cô đã bị Lăng Giao kéo lên xe.

Sau đó cô ấy quay sang đội cho cô một chiếc mũ bảo hiểm đen lớn, rồi vô cùng ngầu lòi và thành thục khởi động xe rồi phóng vụt đi.
Trên đường phố rộng lớn, hai cô gái trên chiếc xe mô tô phân khối lớn vụt đi nhanh trên đường, đến nỗi Mộ Nhược Vi ngồi ghế sau cũng có thể nghe tiếng xé gió đến kinh người.
"Sao! Có phải rất tuyệt không?" Lăng Giao hét lớn.
Mộ Nhược Vi không còn cảm giác e dè như lúc nãy, đây cũng là lần đầu tiên cô đi xe mô tô, lại còn với tốc độ nhanh như thế, cảm xúc bây giờ thật sự có chút kích động.

"Aaaaaaa! Rất tuyệt!"
Cảm thấy Mộ Nhược Vi vui vẻ như thế, Lăng Giao cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Dù sao mấy ngày qua, rõ ràng tâm trạng của cô ấy không ổn định, vừa hay hôm nay giúp cô ấy giải toả căng thẳng được một chút.
Còn vì sao Lăng Giao cô có thể chạy xe với tốc độ nhanh và tay lái điêu luyện vậy sao? Chuyện này thì phải nhớ lại quá khứ của hai năm trước rồi.
Khi ấy cô chỉ mới vào cao trung năm nhất, vẫn phải đi làm thêm rất nhiều công việc khác nhau để có tiền sinh hoạt.

Ai ngờ bà ngoại lại đổ một trận bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để chạy chữa.
Nhưng với một cô bé không cha không mẹ như cô lúc đó, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền đến như thế?
May thay cô gặp được Kha Kính Vũ.

Tuy anh ta chỉ là một thờ sửa xe rất bình thường, nhưng lại sở hữu cho mình một chiếc xe đua vô cùng mạnh, do một người bạn tặng cho anh ta.
Nhưng anh ta lại là một tên rất nhát gan, dù trong tay sở hữu vũ khí lợi hại hơn đối phương gấp bội lần, nhưng lại chẳng dám dùng nó để đi chinh chiến.
Vừa hay, cũng vào khoảng thời gian đó, một cua đua mô tô với giải thưởng gần một trăm vạn do các tay đua lão làng tổ chức ra và họ đã nhắm đến chiếc xe trong tay của Kha Kính Vũ.
Tuy tên nhát gan đó rất sợ không giữ được xe, nhưng lại càng sợ hơn khi tham gia giải đua.

Chính lúc này trong một lần tình cờ, Lăng Giao đã nghe được câu chuyện này.
Tuy cô cũng rất sợ, lại chưa từng chạy xe lần nào, thậm chí còn chưa đủ tuổi để chạy, nhưng cô rất cần số tiền thưởng đó để cứu bà của mình.
Ấy thế là Lăng Giao đã thương lượng lại với Kha Kính Vũ, rằng cô sẽ thay anh tham gia giải đua đó, đổi lại tiền thưởng sẽ chia làm đôi.


Kha Kính Vũ đương nhiên sẽ không từ chối, vì dù sao chuyện anh mất đi chiếc xe bảo bối này là chuyện sớm muộn, nhưng bây giờ dù có một phần trăm cơ hội thì anh ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ lỡ.
Thế là Kha Kính Vũ đã đưa xe cho Lăng Giao luyện tập trước một tuần để bước vào đường đua.

Ban đầu chưa quen đúng thật là có chút khó khăn.
Ai đâu ngờ, chỉ với ba ngày ngắn ngủi, tay lái của Lăng Giao đã cứng hơn rất nhiều.

Cũng không biết là do khả năng tiếp thu của cô gái nhanh, hay là do chính cô có thiên phú bẩm sinh, nhưng sau một tuần thì cảm giác e sợ đã hoàn toàn bị loại bỏ, thay vào đó là niềm tin về chiến thắng trước mắt.
Quả thật như vậy, giải đua năm ấy, Lăng Giao hoàn toàn áp đảo các tay đua khác, trở thành sát thần trên đường đua sau này.
Cứ mỗi lần chiến thắng, cô sẽ chia một nữa tiền thưởng cho Kha Kính Vũ, còn anh thì sẽ bảo dưỡng và đưa "chiến mã" cho cô mượn để cô có thể chính chiến tiếp trên đường đua.

Cũng nhờ sự hợp tác vô cùng ngẫu hứng này mà quan hệ hai người cũng dần trở nên tốt hơn.
Hồi tưởng lại quá khứ, khiến cho Lăng Giao có chút bồi hồi, quả thật cuộc sống này sẽ không ép buộc ai đi đến đường cùng, quan trọng là bạn có chịu chấp nhận thử thách hay không thôi.
Và với tay lái điều luyện cùng tốc độ kinh người, chưa đầy mười lăm phút thì hai cô gái nhỏ đã đến kịp nơi làm, đó là một nhà hàng ba sao chuyên về các món ăn phương Tây.

Mộ Nhược Vi hơi tiếc nuối mà lên tiếng:"Tới rồi sao?"
Lăng Giao liếc nhìn đồng hồ trên tay mà thở phào:"Mau vào trong thôi, vừa may còn kịp."
Nhưng bước chân chưa đi được xa thì Lăng Giao chợt nhớ ra điều gì đó liền kéo tay Mộ Nhược Vi đứng lại.
Mộ Nhược Vi quay sang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:"Chẳng phải cậu bảo trễ giờ rồi sao? Còn không mau đi?"
Lăng Giao:"Cậu đợi tớ một chút, cậu hoá trang rồi, nhưng tớ thì chưa!"
Mộ Nhược Vi:"???"
Nói xong cô nhìn thấy cô gái tóc ngắn lấy từ trong chiếc balo trên xe lôi ra một đống phụ kiện và đồ trang điểm.
Không biết có phải do kinh nghiệm hay không, nhưng chưa tới ba mươi giây, từ một cô gái trắng trẻo xinh đẹp, Lăng Giao đã hô biến mình thành một cô gái vừa hô, vừa mụn và tàn nhang đầy mặt, thậm chí còn xấu xí hơn cô gấp mấy lần.
Mộ Nhược Vi chứng kiến màn biến hình trước mặt:"..."
...----------------....