Song Trùng

Chương 505: Món quà ra mắt của cháu rể




“Đại tiểu thư, là cô sao?” Một giọng nói lạ bất chợt vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương. Sau đó là thân ảnh của một chàng thiếu niên trẻ tuổi trong bộ quân phục, đang hưng phấn chạy đến trước mặt cả hai.

Khi đến gần, chàng thiếu niên ấy dường như đã xác định được bản thân nhận đúng người, mặt tươi như hoa hỏi han:“Đúng là cô rồi! Đại tiểu thư, cô cần vào trong đúng không? Để tôi thông báo người bên trong mở cửa nhé?”

Kỷ Thần Hi chắc chắn rằng cô không quen biết gì chàng lính trẻ tuổi nhiệt tình này, nhưng vẫn lịch sự gật đầu nói một tiếng “Cảm ơn.”

Cánh cửa thép vững chãi trước mặt nhanh chóng được mở ra và hành động sau đó của người bên trong, khiến Kỷ Thần Hi phải lúng túng.

Hơn hai mươi quân binh bên trong chạy bước điều đến trước cửa, rồi xếp thành hai hàng dài ngay ngắn, đồng thành hô lớn:“Chào mừng đại tiểu thư về nhà!”

Đến người đã thấy không ít cảnh tương tự như Tịch Cảnh Dương còn bất ngờ trước sự chuẩn bị này của ông cụ Kỷ, vì mức độ cưng chiều của ông dành cho cô cháu gái bảo bối. Còn nói thật hơn là anh cảm nhận được áp lực không hề nhỏ, xem ra dù đã cùng Kỷ Thần Hi lĩnh chứng, thì cũng chẳng tạo ra được lợi thế gì trước mặt nhà mẹ đẻ của bà xã đại nhân.

Còn Kỷ Thần Hi lúc này hoàn toàn xịt keo, không thể hiện được bất kỳ biểu cảm nào nữa. Cô có thể đoán ra được trong vòng khoảng thời gian ngắn vừa qua, thân phận của cô tại nhà họ Kỷ đã được truyền khắp đại viện rồi.

Quả thật ngay sau đó, trận thế bên trong đại viện lần nữa khiến cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Khi chiếc xe SUV đen di chuyển đến đâu, chỉ cần có quân binh nhìn thấy họ liền đứng nghiêm làm động tác chào, cứ như nhìn thấy một vị lãnh đạo cấp cao ghé thăm.

“Tiểu Hi, hôm nay chỉ có ông ngoại ở nhà thôi đúng không?” Tịch Cảnh Dương nhìn cô vợ nhỏ xấu hổ đang che mặt, cố nén cười hỏi.


Kỷ Thần Hi cùng biểu cảm không còn gì luyến tiếc nữa đáp:“Mấy bác của em đều là lính, họ không rảnh để ở nhà suốt đâu, giờ này chắc đều đang ở quân khu rồi.”

Tịch Cảnh Dương khẽ thở phào thầm nói:“Cũng may…”

Sức chiến đấu của nhà vợi quá lợi hại, nếu chỉ có một người thì anh vẫn có thể đối phó được.

Lúc xe chạy lướt ngang khu vực luyện binh, Kỷ Thần Hi vô tình nhìn thấy các quân binh đang vận chuyển các thùng gỗ lớn từ hai chiếc xe tải xuống, vô thức nói:“Tất cả đều là súng ống, lại có thể nhập một lượng lớn như vậy, ngân khố nhà nước đúng là không thể xem thường được.”

Vì mãi nhìn các thùng súng nên Kỷ Thần Hi hoàn toàn nhìn thấy biểu cảm khác lạ trên mặt của Tịch Cảnh Dương lúc này, anh cũng im lặng mà không nói xen vào nửa câu.

Chỉ có điều khi vào đến nhà, biểu cảm lạnh tanh trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ngoại cô và ánh mắt có chút lảng tránh của Tịch Cảnh Dương, cô mới ngờ ngợ ra vấn đề. Mà lời nói sau đó của ông cụ càng khiến cô không biết nói gì thêm nữa.

“Ha, cậu cả Tịch đến thăm tệ xá một hôm nhưng lại quá có lòng rồi.” Lời nói ba phần châm chọc, bảy phần như ba của ông cụ Kỷ, làm cho Kỷ Thần Hi chẳng biết mở lời thế nào về chuyện đã lĩnh chứng. Cô chỉ đẩy nhẹ khuỷu tay vào tay anh, nhỏ giọng hỏi:“Đừng nói với em hai xe vũ khí hạng nặng kia…là quà gặp mặt của anh đấy nhé?”

Tịch Cảnh Dương:"…"

Dáng vẻ anh làm sai sao của người nào đó, khiến Kỷ Thần Hi thầm hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, rồi nở một nụ cười đầy hiền hoà chạy đến bên cạnh ông cụ Kỷ, ôm lấy cánh tay ông làm nũng:“Ông ơi~~quà ra mắt của cháu rể, ông không được khách sáo với anh ấy, cứ nhận lấy đi.” Dù sao cả cục vũ khí ở Nước I đều là của anh ấy, có hai xe tải lớn mà thôi, không đáng kể.

Ông cụ Kỷ sắc mặt vốn chẳng có chút biểu cảm hài hoà nào, giờ lại càng thêm đen mặt:“Thần Thần, ông có bốn người con trai cùng bốn đứa con dâu và năm thằng cháu trai. Thêm cháu nữa là cháu gái duy nhất của cái nhà này. Chỉ duy nhất là không có đứa cháu rể nào cả.”

Kỷ Thần Hi thở dài oán than:“Nếu không lấy chồng Nước Z để có quốc tịch ở đây, cháu gái đáng thương này của ông sẽ sớm bị bắt về R Quốc mà thôi.”

“Có ông ngoại ở đây cháu còn phải lo về chuyện đó?” Ông cụ Kỷ nhướn mày hỏi.

Kỷ Thần Hi tỏ vẻ bản thân cũng rất bất lực đáp:“Ông ngoại ông quên rồi sao? Cháu là Điện Hạ duy nhất của R Quốc, cũng là người giữ chìa khoá của Cung Điện Xanh, người của hoàng thất sẽ không để cho cháu sống yên ổn ở Nước Z đâu. Nhưng lấy chồng rồi thì khác, cháu sẽ có một danh phận mới, bọn họ sẽ không dễ tìm ra và ép buộc cháu trở về. Mà ông nói xem, ở Nước Z này, người có thân phận và năng lực ngang hàng với cháu, ngoài Cảnh Dương ra còn có thể là ai nữa?