Ngay khi nhóm người của Kỷ Thần Hi bước vào, quản lý nhà hàng đã nhận được tin báo. Người đàn ông trung niên trên trán ướt đẫm mồ hôi vội vã chạy ra, mặt anh ta tràn đầy nụ cười rạng rỡ, dành riêng cho những khách quý giá.
“Ông chủ, vẫn là phòng cũ chứ ạ?” Quản lý cất tiếng hỏi, giọng nói của ông ta thấm đượm sự kính trọng.
Phòng cũ mà lão quản lý nhắc đến là phòng dành riêng cho đám anh em như Tịch Cảnh Dương, Mặc Bắc Hàn, Phó Tuần tụ tập, không thích hợp để mời mấy cô bé đến dùng bữa, chính vì vậy Tịch Cảnh Dương dứt khoát từ chối.
“Không cần, một phòng riêng dùng cơm bình thường là được.”
Tuy Tịch Cảnh Dương nói muốn một căn phòng bình thường, nhưng quản lý nào dám làm điều đó, lão lập tức hiểu ý và sắp xếp một căn phòng cao cấp nhất của Kim Đỉnh Lâu cho nhóm năm người. Dù không thể so với phòng được thiết kế riêng cho việc tụ tập của ông chủ, nhưng cũng là phòng riêng cao cấp không phải ai cũng có thể đặt được.
Ba cô gái phòng ký túc lần nữa nhìn nhau, hình như họ vừa nghe lão quản lý gọi vị kia nhà Hi Thần là “Ông chủ”?
Cả ba cứ như hiểu ý nhau mà giữ im lặng, ngoan ngoãn đi theo sau Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi. Nếu biết trước idol mà họ theo đuổi suốt ngần ấy năm qua là một bạch phú mỹ chân chính, không những có chống lưng mà còn là chống lưng vô cùng lợi hại, thì nhất định họ sẽ không tự đào hố chôn mình, nằng nặc đòi Kỷ Thần Hi bữa cơm này.
Ở phía trước, Tịch Cảnh Dương nắm tay Kỷ Thần Hi đi theo quản lý đến phòng riêng, ba cô gái cũng nhanh chóng đi theo sau. Họ đi qua những hàng ghế dài, bước lên cầu thang màu gỗ sang trọng, qua một cánh cửa lớn, và cuối cùng đến một căn phòng riêng biệt.
Căn phòng trước mắt hiện ra vừa sang trọng vừa hào nhoáng. Nó được trang trí theo phong cách cổ điển, một phong cách mà Kim Đỉnh Lâu vẫn luôn theo đuổi, với những tấm rèm dày được làm từ chất liệu lụa mềm mại, ngăn cách với bên ngoài.
Trần nhà cao chót vót, được trang trí bằng những bức tranh tinh xảo, mô phỏng các cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp. Dọc theo cạnh của trần nhà, những chiếc đèn trần thả lơ lửng, toả ra ánh sáng ấm áp chiếu rọi xuống không gian phòng một cách dễ chịu. Xin hãy đọc 𝘵ruyện 𝘵ại -- 𝖳𝑅uM𝖳𝑅𝗨YE N.VN --
Sàn gỗ quý được đánh bóng tới tận cùng, phản chiếu hình ảnh của mỗi người như một tấm gương sạch không tỳ vết.
Ở trung tâm căn phòng rộng lớn này là chiếc bàn tròn lớn, được làm từ gỗ hương giá trị. Bề mặt của nó được mài bóng, phản chiếu ánh sáng từ đèn trần, tạo nên một hiệu ứng ánh sáng lung linh. Quanh bàn, những chiếc ghế được bọc da mềm mại, vừa thoải mái vừa sang trọng.
Trên bàn, những bộ bát đĩa sứ trắng muốt được xếp ngăn nắp, mỗi chiếc đều được trang trí bằng những đường nét tinh tế, chứng tỏ sự tinh xảo trong quá trình sản xuất. Bên cạnh đó, những chiếc ly pha lê trong suốt, những chiếc dao và nĩa sáng bóng đều đã sẵn sàng phục vụ cho những vị khách quý.
Lần đầu tiên bước vào một nơi cao cấp như thế, ba người bạn của Kỷ Thần Hi di chuyển một cách máy móc vào bàn ngồi. Chỉ đến khi Kỷ Thần Hi đẩy menu để cho của họ và cất tiếng gọi, thì cả ba mới phản ứng lại, dù vậy cũng vô cùng mất tự nhiên.
Những thứ trên bàn đều là những món đồ xa xỉ, bọn họ đều sợ bản thân bất cẩn mà làm hỏng, đến khi đó sẽ lại gây ra phiền phức cho Hi Thần của họ.
Kỷ Thần Hi nhanh chóng tinh ý nhận ra vấn đề, ra hiệu gọi quản lý đến gần rồi nói:“Phiền ông giúp tôi thay toàn bộ chén dĩa và ly vang trên bàn thành loại phổ thông.”
Ba cô gái phòng ký túc đều lấy làm ngạc nhiên, nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt vô cùng cảm động. Cũng vì sự tinh tế này, Kỷ Thần Hi lần nữa vô tình kết nạp thêm ba fan cuồng vào dàn hậu cung của cô.
Lúc này chỉ có mỗi lão quản lý là mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, có ai có thể nói cho ông ta biết, thế nào là chén dĩa phổ thông không? Cái rẻ nhất của Kim Đỉnh Lâu cũng có giá hơn bảy ngàn, thế có được xem là phổ thông chưa?
Trong khi còn đang lúng túng thì chỉ bằng một cái nheo mắt của Tịch Cảnh Dương, lão quản lý ngay lập tức nhảy số nói:“Tiểu thư cô yên tâm, đây đều là dụng cụ loại phổ thông mà chúng tôi mới nhập về để thử nghiệm, giá thành vô cùng rẻ. Vì vậy cô cứ yên tâm dùng lấy, chúng tôi hoàn toàn không thu phí đảm bảo tài sản cho chúng.”
Triều Nguyệt bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa được chạm khắc vô cùng tinh tế trên bàn, vô thức nói thầm:“Thật sự là đồ phổ thông bình thường sao?”
Lão quản lý nghe thấy được ngay lập tức mỉm cười cầm chiếc đĩa lên đập mạnh xuống đất, ba giây sau chiếc đĩa được chạm khắc tinh sảo ban nãy giờ chỉ còn những mạnh vụn văng tứ tung. Thế nhưng lão vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra vui vẻ nói:“Các vị tiểu thư, tôi thật sự không gạt các cô mà. Một chiếc đĩa mấy đồng thôi, các cô không cần phải lo.”
Kỷ Thần Hi âm thầm giơ ngón tay cái với Tịch Cảnh Dương. Nhân viên này của anh khá lắm, xứng đáng được tăng lương để đền tiền cho chiếc đĩa hơn ngàn năm tuổi giá trăm triệu kia đấy.