Song Trùng

Chương 480: Tiền trảm hậu tấu




Tịch Cảnh Dương lấy tay chống cằm, nhìn ra cửa sổ bên cạnh, cảm nhận màn đêm tĩnh mịt và bình yên hiếm có.

Bầu trời đen vài lúc bị phá vỡ bởi những đèn đường lấp lánh khi xe đi qua. Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đường phố, tạo ra những vệt sáng nhẹ nhàng trải dọc đường. Từ xa, tòa nhà và cửa hàng nhìn như những điểm sáng, tạo nên một không gian mơ hồ và bí ẩn.

Tiếng lốp xe lướt qua đường như nhịp điệu êm đềm của đêm. Tiếng gió thổi qua tai và âm thanh nhẹ nhàng từ những ngõ hẻm nhỏ. Hình ảnh mờ ảo của cây xanh và công viên lướt qua, tạo nên một cảm giác không quá rõ ràng.

Trong khoảnh khắc này, sự cô đơn và yên tĩnh của đêm tràn đầy. Những dòng suy nghĩ lấp đầy không gian như những chấm sáng nhỏ giữa bóng tối. Đôi khi, ánh đèn đường chiếu vào gương chiếu hậu, ánh sáng phản chiếu tạo ra những mảng sáng lung linh trên kính.

Cả đoạn đường, một người im lặng quan sát màn đêm, một người chuyên tâm lái xe, không ai nói với ai câu nào, mỗi người dường như đều có suy nghĩ riêng của mình.

Đến khi chiếc xe dừng lại, Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn lên ba chữ phía trước, biểu cảm trên gương mặt bỗng chóc cứng đờ.

Cục dân chính? Cô đưa anh đến đây để làm gì?

Không để anh kịp tiêu hoá thôn tin, Kỷ Thần Hi đã xuống xe vòng qua ghế lái phụ rồi mở cửa ra, nhếch môi khẽ nói:“Tịch tiên sinh, mời anh đi đăng ký kết hôn cùng em.”

Tịch Cảnh Dương vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra:"???"

Ngay lúc này phía bên trong cục dân chính tối ôm không một bóng người, đột nhiên bừng sáng cả một mảng trời đêm, từ bên trong các nhân viên vốn dĩ đang ngủ ở nhà lại đang cung kính chạy ra chào đón hai người.

Tuy ai cũng bị gọi dậy lúc một giờ đêm, còn bị bắt tăng ca ngoài giờ một cách quá đáng, nhưng gương mặt của ai nấy đều vô cùng niềm nở và vui vẻ. Bởi vì không ai có thể từ chối số tiền tăng ca khổng lồ, từ vị đại nhân vật yêu cầu họ đến đây để làm thủ tục đăng ký kết hôn. Số tiền thưởng ấy của tư bản ba ba đủ để họ tiêu từ đây đến hết đời, vì vậy họ nguyện ý làm *nô lệ tư bản.

(*Nô lệ tư bản được giải thích như việc người lao động phải bán sức lao động của mình cho chủ sở hữu tư bản mà không màn đến sức khỏe hay thời gian nghỉ ngơi của mình để có thể kiếm thêm thu nhập. Các điều kiện lao động và lợi ích của người lao động thường phụ thuộc vào quyền lực của chủ sở hữu tư bản.*)

Tịch Cảnh Dương vẫn xuống xe với gương mặt không một biểu cảm, tay chân anh cứng đờ như một con robot bị hỏng, nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt không thể nào tin được.

Kỷ Thần Hi nhìn bộ dạng này của anh thì không thể nào nhịn cười được, nhưng cô vẫn cố gắng không phát ra tiếng, ít nhất cũng không thể để ông xã tương lai mất mặt. Cô kéo tay anh thúc giục:“Nhanh lên, mọi người còn phải về nhà ngủ nữa, anh đừng có biến em thành tư bản ác độc chứ.”

Lần này cô không dùng quan hệ của nhà họ Kỷ để điều động nhân viên cục dân chính, dù sao lão gia tử còn đang tức sôi máu chuyện cha của Tịch Cảnh Dương xem thường cô. Vì vậy, Kỷ Thần Hi đã liên hệ trực tiếp với vị kia của đại sứ quán, nhờ anh hỗ trợ.

Tuy ban đầu đối phương không đồng ý, còn khuyên ngăn cô đủ đường, nhưng sau cùng vẫn phải khuất phục. Lúc này Kỷ Thần Hi cảm thấy ông cậu nhỏ của cô cũng khá tốt và may mắn là cô chưa bị cơn giận kiểm soát, khiến anh bị trục xuất về nước.

Khi Kỷ Thần Hi kéo tay Tịch Cảnh Dương đi đến bậc thang, các nhân viên của cục dân chính được gọi đến liền đồng thanh cúi chào:“Tịch tiên sinh, Tịch thiếu phu nhân.”

Kỷ Thần Hi khẽ gật đầu tán thưởng, thích nghi cũng nhanh lắm, xem ra cô có thể tăng thêm thưởng tăng ca cho họ rồi.

Nhờ âm thanh của mọi người xung quanh mà kéo suy nghĩ của Tịch Cảnh Dương về với hiện tại, anh bỗng giữ tay cô lại, ánh mắt hoài nghi, giọng nói cũng khẽ run lên tiếng hỏi:“Có thể cho anh biết…chuyện gì đây không?”

Không phải anh không hiểu, mà là không thể hiểu. Người nhà cô ai cũng có thành kiến rất sâu với anh, họ sẽ chấp nhận để cô lấy anh sao? Anh còn nghĩ phải chuẩn bị một kế hoạch trường kỳ để lấy lòng nhà vợ rồi, vậy mà hiện tại cô lại đưa anh đến cục dân chính và nói với anh, muốn mời anh đăng ký kết hôn với cô? Chưa kể, cô không phải không biết, với tình hình hiện tại mà gả cho anh thì cô phải đối mặt với biết bao nguy hiểm, còn có những cuộc ám sát bất chợt như đêm nay.

Kỷ Thần Hi lắc đầu thở dài, lấy từ trong túi áo ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ rồi nhét vào tay anh, Tịch Cảnh Dương ngơ ngác nhận lấy.

“Tịch tiên sinh, từ giờ đến lúc trời sáng là thời gian tốt nhất, anh có thể ghi tên em vào gia phả nhà anh đấy.”

Nếu anh để lỡ lần này, thì cơ hội thứ hai của anh, sẽ đến khá lâu và khá gian truân đó. Vì đến sáng, tin này nhất định truyền đến chỗ Kỷ Hàn Phi, anh ấy mới là người khó giải quyết nhất. Tuy đang làm nhiệm vụ đi nữa, vẫn có thể phóng về đây để xử Tịch Cảnh Dương như thường. Chính lí do này, cô mới tốn hết tâm tư diễn vở kịch cùng ông cụ Kỷ, để lấy quyển sổ hộ khẩu từ ông và sau đó đương nhiên là cùng Tịch Cảnh Dương, tiền trảm hậu tấu.

…----------------…