Điện thoại của Nam Cung Lục Trà rung lên, cô ta nhân lúc không ai để ý đến mình, âm thầm đi vào nhà vệ sinh.
“Tra được gì rồi?” Vừa nhấc máy, Nam Cung Lục Trà đã vào thẳng vấn đề.
Ở đầu dây bên kia bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện.
Nghe một lúc Nam Cung Lục Trà liền nhíu mày. Cô có thể tổng hợp được các thông tin sau.
Thứ nhất, ả tiện nhân đã nhảy cùng Tịch Cảnh Dương không rời đi ngay, mà lên phòng 3232 ở tầng trên và đến giờ vẫn chưa thấy đi ra.
Thứ hai, vẫn có người đi ra khỏi căn phòng đó nhưng lại là một ông già ăn mặc cổ phục, tay chống gậy batoong.
Thứ ba, Kỷ Thần Hi đã xuất hiện nhưng không phải đi ra từ căn phòng 3232 kia, mà là trên đó một tầng lầu, cô ta đi ra từ phòng 3332.
Từ những điều trên đủ để chứng minh một điều, người khiêu vũ cùng Tịch Cảnh Dương ban nãy không phải là Kỷ Thần Hi, chỉ là một ả phụ nữ có ngoại hình khá giống cô ta. Ngoài ra, ả phụ nữ đó có quan hệ bất chính với một lão già.
Nam Cung Lục Trà suy ngẫm một lúc, đến khi hay tin Kỷ Thần Hi đã xuống đến hội trường, cô ta đành gác những suy nghĩ của bản thân lại, yêu cầu người bên kia đầu dây tiếp tục theo dõi căn phòng 3232, nếu có động tĩnh gì phải báo lại cho cô ta ngay, sau đó cô ta cũng phải quay trở lại hội trường.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, Nam Cung Lục Trà liền đụng mặt một gương mặt mà cô ta cực kỳ căm ghét.
Chiếc váy dạ hội màu xanh đen hiện đại thêm thắt phần tay bồng voan và điểm thêm kim tuyến lấp lánh khiến bộ váy như biến thành một bầu trời đêm thơ mộng.
Kỷ Thần Hi cũng khá ngạc nhiên khi chạm mặt Nam Cung Lục Trà ở nhà vệ sinh. Nhưng cô cũng chẳng rảnh rỗi để nhiều lời cùng đối phương, cô vừa định lướt qua để bước vào trong, nào ngờ lại bị chặn lại.
“Ý gì đây?” Kỷ Thần Hi lên tiếng trước.
Nam Cung Lục Trà nheo mắt đánh giá người đối diện, nếu nhìn kỹ thì quả thật Kỷ Thần Hi và cô gái đeo mặt nạ không quá giống nhau, hai người họ tuyệt đối sẽ không là một người.
Nghĩ đến chuyện ban nãy Tịch Cảnh Dương khiêu vũ cùng cô gái đeo mặt nạ kia một cách đầy tình tứ, Nam Cung Lục Trà liền cười đầy khinh bỉ.
“Thứ đồ chơi như cô mà cũng có mặt mũi đến đây?”
Kỷ Thần Hi cũng bật cười trước câu nói của Nam Cung Lục Trà, cô hỏi lại:“Sao vậy? Không giả vờ làm em gái trà xanh đáng thương nữa sao? À mà, cô có diễn thì tôi cũng không có hứng xem, làm phiền tránh ra.”
Nam Cung Lục Trà vẫn không buông tay, vẻ mặt ẩn ý:“Cô vẫn chưa biết gì sao? Hắn ta đã tìm được đồ chơi mới rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đá cô thôi. Tại sao lại không tự rời đi để giữ lấy tôn nghiêm của bản thân chứ?”
Kỷ Thần Hi khẽ liếm môi rồi đáp:“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, chưa cần đến cô quản hộ đâu. Còn nữa…”
Kỷ Thần Hi dùng một tay áp chế ngược lại Nam Cung Lục Trà, ép chặt đối phương vào tường, khiến cô ta tức giận gào lên:“Cô làm gì vậy hả? Mau buông tôi ra!”
Tuy nhiên, Nam Cung Lục Trà càng gào lên, Kỷ Thần Hi càng xiết chặt lực tay. Cô nghiêng người khẽ nói bên tai của đối phương.
“Tôi không đối phó cô, không phải là tôi không thể mà là chưa muốn. Tốt nhất đừng có trước mặt tôi nhảy múa như một chú hề nữa. Nếu không thì…đừng trách vì sao lại chết lúc nào chẳng hay đó.”
Nói xong, Kỷ Thần Hi bất ngờ buông tay ra, khiến cho Nam Cung Lục Trà mất thăng bằng ngã sấp xuống đất một cách đau điếng.
Lời nói ban nãy của Kỷ Thần Hi cứ quanh quẩn quanh đầu của Nam Cung Lục Trà, khiến cô ta quên mất cả đau, chỉ còn cảm nhận được một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Đến khi Kỷ Thần Hi trở ra, vẫn còn nhìn thấy Nam Cung Lục Trà ngồi trên nền đất thẩn thờ, cô cũng chẳng để ý đến mà rời đi.
Mấy phút sau, một nhân viên phục vụ trông thấy mới đến gọi Nam Cung Lục Trà một tiếng, khiến cô ta giật bắn mình hoảng sợ chạy đi.
Về lại hội trường, cô ta liền nhìn thấy Kỷ Thần Hi đang đứng cạnh trò chuyện cùng Tịch Cảnh Dương, hai người cười nói vô cùng vui vẻ, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi hận không thể nào tả được.
Thế nhưng, Kỷ Thần Hi đột nhiên quay sang nhìn cô ta, khiến Nam Cung Lục Trà lập tức nhũn cả hai chân, suýt chút nữa đứng không vững mà khuỵu gối xuống đất. Cũng may Nam Cung phu nhân nhận ra cô không ổn và nhanh chóng đỡ lấy con gái mình.