“Bác trai…” Dù biết cha của anh rất không thích cô, nhưng sau khi tặng quà cho tất cả trưởng bối trong nhà, Kỷ Thần Hi vẫn dè dặt đi đến bên cạnh Tịch Hàng gọi một tiếng.
Lúc này Tịch Hàng vẫn đang xin lỗi mẹ con nhà Nam Cung, ngăn cản hai mẹ con rời đi vì tức giận, liền quay qua quát vào mặt Kỷ Thần Hi:“Ai là bác trai của cô đồ sao chổi!”
Tịch Cảnh Dương kéo tay Kỷ Thần Hi về bên cạnh, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ nhưng cố kìm nén để không doạ đến cô gái của anh:“Đừng để ý đến ông ấy.”
Lòng Kỷ Thần Hi đã lạnh từ lâu, thế nhưng cô vẫn luôn nở một nụ cười vui vẻ và thái độ chân thành với mọi người trong nhà anh, với cả vị luôn dùng những lời lẽ không hay về cô.
“Ông ấy là cha của anh, nếu không thể thuyết phục được ông ấy, em làm sao xứng gả vào nhà anh? Tin ở em, em nhất định làm được.”
Cả tối đêm hôm trước cô không ngủ là vì lí do gì, còn chẳng phải là tốn hết tâm tư chuẩn bị quà ra mắt gia đình anh sao? Kể từ lúc cùng Evan đến gặp mặt ông ngoại rồi ra về, cô đã cấp tốc bắt tay vào việc điều tra sở thích cá nhân của người nhà họ Tịch.
Thứ mà cô chuẩn bị đều dựa trên sở thích của từng thành viên trong nhà anh, và từng món quà đều có giá trị tốt nhất tương ứng với sở thích từng người. Có một số món không có sẵn trong nước, cô lần nữa sử dụng quyền hạn của Thiếu Đế Drake, sử dụng chiến cơ bay qua bay lại nhiều quốc gia trong một thời gian ngắn.
Nếu sau này có thế chiến thứ ba, thì tội đồ chắc chắn là do cô, kẻ khơi màu trước tiên rồi.
Kỷ Thần Hi cũng tra ra được, tính cách của cha Tịch Cảnh Dương khá nóng nảy và hấp tấp, sở thích lớn nhất của ông chính là sưu tập rượu vang, còn những thứ khác khó làm lung lay được vị cha chồng tương lai này.
Vừa hay chai rượu chỉ tồn tại 1 chai duy nhất trên thế giới là “The Macallan 1926 Fine & Rare” lại nằm trong tay của Kỷ Hàn Phi.
Đây là một loại whisky single malt được sản xuất tại Scotland bởi nhà máy Macallan. Nó là một phiên bản đặc biệt và hiếm có của Macallan, chỉ có duy nhất một chai được sản xuất vào năm 1926.
Rượu Macallan 1926 Fine & Rare được chứng nhận là một trong những chai whisky tốt nhất và quý hiếm nhất trên thế giới. Chai này được ủ trong thùng gỗ sồi trong nhiều thập kỷ, tạo ra một hương vị phức tạp và độc đáo. Nó có một màu hổ phách đẹp và được đóng chai trong một hộp gỗ sang trọng.
Chai Macallan 1926 Fine & Rare đã được bán đấu giá với giá trị cao nhất từng được ghi nhận cho một chai rượu, với mức giá lên đến hàng triệu đô la. Do chỉ có duy nhất một chai tồn tại trên thế giới, nó trở thành hiện vật cực kỳ quý giá và độc nhất vô nhị trong ngành công nghiệp rượu.
Những nhà sưu tập không chỉ từng bỏ ra cái giá hàng triệu đô để sở hữu được nó. Tuy nhiên, muốn đấu tiền, sẽ không ai qua nổi Kỷ Hàn Phi.
Đêm qua, Kỷ Thần Hi cũng phải trầy trật một phen mới cướp được từ tay anh trai mình. Với điều kiện là tạm thời không được nhắc đến việc xoá bỏ tước vị trở về làm thường dân.
Cuối cùng, Giọt Lệ Đại Dương chưa đầy mươi hai giờ lại trở về trong tay cô.
“Chú Tịch, cháu biết chú không thích cháu, nhưng hy vọng…chú vẫn nhận món quà nhỏ này của cháu.”
Dù có căm ghét đến đâu, nhưng đường đường là danh gia vọng tộc, Tịch Hàng theo lẽ thường vẫn sẽ nhận quà của Kỷ Thần Hi.
Nào ngờ, khi cô còn chưa đưa hộp gỗ chứa chai rượu đến tay của Tịch Hàng, thì ông đã hất mạnh tay khiến hộp gỗ bay ra xa.
Cũng may, phản xạ của Tịch Cảnh Dương rất nhanh, anh nhanh chóng đổ người chụp lấy hộp gỗ trước khi nó rơi xuống đất. Nếu không, chai ruợu vang duy nhất trên thế giới mà mọi nhà sưu tập rượu vang đều ao ước có được sẽ hoàn toàn biến mất.
Mặc dù hộp gỗ không rơi xuống đất, nhưng tâm tình Kỷ Thần Hi đã thấp đến mức không thể nào thấp hơn được nữa.
“Xin lỗi, Thần Hi xuất thân không tốt không dám trèo cao đến nhà họ Tịch. Về sau sẽ không làm phiền nữa.”
Dứt lời, đôi mắt cô gái ứng đỏ dứt khoát xoay người chạy đi.
Tịch Cảnh Dương hốt hoảng đặt hộp gỗ xuống đuổi theo cô.
Bên trong nhà chính không chỉ riêng gì ông cụ Tịch nổi trận lôi đình, đến mẹ của Tịch Cảnh Dương và cô mợ chú bác của anh đều vô cùng phẫn nộ trước hành động của Tịch Hàng.
Ông cụ Tịch giận đến mức hai tay không thể ngừng run lên, đi đến bên cạnh Tịch Hàng thẳng tay tát một bạt tay thật mạnh mặt Tịch Hàng.
“Nghiệt súc! Nếu Cảnh Dương không đưa được Tiểu Thần Hi về đây, mày cũng cút khỏi nhà họ Tịch cho tao!”
Diệp Lạc Anh cũng không nhìn nổi ông chồng đần độn của mình, thoáng đưa mắt nhìn sang mẹ con nhà Nam Cung, rồi không nói lời nào mà bỏ đi.
Tịch Hàng với gương mặt đau rát vẫn không hiểu vì sao người nhà mình lại phản ứng dữ dội như thế? Ông ta đã là gì sai cơ chứ?
Kỷ Thần Hi đâu giống con gái mềm yếu như Nam Cung Lục Trà, cô ta chẳng phải loại đàn bà đanh đá không hiểu chuyện, chuyên quyến rũ đàn ông hay sao? Vậy mà lại tự hiểu chuyện mà bỏ đi, chẳng lẻ là ông đã hiểu lầm gì rồi ư?