Song Trùng

Chương 403: Chỉ là ảo giác?





“Hư cấu, quá hư cấu! Nhóc con lười nhác ghét lo chuyện bao đồng như em mà lại chủ động xen vào chuyện người khác, em đang nói đùa với anh thôi đúng không?”

Là một người anh trai, cũng là người thân ruột thịt duy nhất bên cạnh cô hơn hai mươi năm qua, Kỷ Hàn Phi biết tính cách của em gái mình không phải quá tốt nhưng cũng không xấu.

Con bé sẽ không chủ động gây hấn với người khác và đồng thời cũng không tự nhiên đi giúp đỡ ai đó.

Mặc dù thành viên của Zero hầu như đều do hai anh em ra tay hỗ trợ rồi đưa về gia nhập căn cứ, nhưng trong số họ đều là những nạn nhân trước ách thống trị tàn bạo của cựu vương Asmodeus Gwyneth.

Giúp đỡ bọn họ cũng là cách hai em chuộc tội cho dòng máu ác quỷ bị nguyền rủa đang chảy trong người.

Đổi lại bình thường, Kỷ Thần Hi ra tay cứu một người xa lạ một mạng đã là chuyện hiếm khi xảy ra, đằng này cô còn muốn giúp đỡ cho đối phương về nước và ổn định luôn cuộc sống về sau.

Thánh mẫu như thế thật sự là em gái anh sao? Đặc biệt là đứa nhóc đã thay đổi hoàn toàn tính cách sau khi mất tích đến nay?

Bởi vì suốt mấy năm qua, số lần anh nhìn thấy cô cười còn ít hơn cả số lần hai anh em trở về cung điện hoàng gia.

Từ cô nhóc tăng động cởi mở, trở thành một người ít nói và máu lạnh, thì có thể đột nhiên nổi dậy lòng trắc ẩn sao?

Không có khả năng!

Khoé miệng Kỷ Thần Hi giật giật, cô nói:“Nếu anh không muốn nghe tiếp, mời anh cút!”. Truyện Quan Trường

Kỷ Hàn Phi xua xua tay phủ định:“Không có, anh không có ý đó, em kể tiếp đi, anh vẫn đang nghe đây.”

Kỷ Thần Hi khẽ hừ lạnh, nhưng vẫn tiếp tục kể lại.

Dòng thời gian lần nữa trở về khoảng thời gian Kỷ Thần Hi gặp gỡ Mộ Nhược Vi.

Sau khi sắp xếp chỗ ở tạm thời cho cô gái, Kỷ Thần Hi tự mình đi làm các thủ tục giúp cho đối phương có thể thuận lợi về nước.


Vì tình hình của cô gái kia khá phức tạp, hộ chiếu và visa đều bị người khác giữ, nên Kỷ Thần Hi phải làm mới tất cả cho cô ấy.

Điều này đối với người bình thường có vẻ khá khó, đặc biệt là một quốc gia bậc nhất về công nghệ như R Quốc lại càng khó hơn.

Nhưng Kỷ Thần Hi nào phải người thường.

Tuy nhiên, trước khi làm những việc đó, cô đã trở lại con đường mà cô vô tình gặp được bà cụ bán hàng rong.

Rõ ràng không tin vào câu chuyện kia, nhưng đôi chân lại không tự chủ được mà lại đi đến chỗ đó một lần nữa.

Kỳ lạ thay, nơi từng bày bán một sạp hàng không phải nhỏ, nay chỉ còn lại một mảnh đất trống không một bóng người. Bà lão kia cũng biến mất như chưa từng xuất hiện ở nơi đó.

Kỷ Thần Hi cũng đã đi loanh quanh để hỏi thăm thử, thế nhưng câu trả lời của mọi người lại khiến cô phải hoài nghi bản thân.

Bởi vì tất cả mọi người đều nói rằng, ở mảnh đất trống kia chưa từng có sạp hàng nào cả, cũng chẳng có bà lão nào giống như cô mô tả từng xuất hiện.


Kỷ Thần Hi thoáng chút kinh ngạc. Vậy chiếc gương mà cô nhìn thấy, còn có câu chuyện từ bà lão kia là sao? Chẳng lẻ đều xuất phát từ ảo giác của cô?

Từ sau lần nhìn thấy chiếc gương kia, mọi thứ xung quanh cô đều trở nên vô cùng kỳ lạ. Một cảm giác áp bức bao trùm, nhưng lại không biết thứ đó là gì, khiến cô càng cảm thấy khó chịu hơn.

Dù đã điều tra, kết quả vẫn là không có dấu vết gì, Kỷ Thần Hi cũng chỉ đành gác chuyện đó sang một bên và đi giải quyết chuyện của cô gái có gương mặt y hết mình trước.

Cô đã sắp xếp cho đối phương một nơi ở bên trong khu biệt thự độc lập, chỉ cần cô gái không bước ra khỏi nhà, thì sẽ không phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.

Cả ngày phải giải quyết nhiều chuyện, Kỷ Thần Hi mệt mỏi muốn về nhà riêng nghỉ ngơi một đêm, qua hôm sau mới đi tìm cô gái kia để nói chuyện.

Trên đường trở về, cô bỗng nhận ra bản thân đang bị theo dõi.

Dù có là trực giác đi nữa, thì với bản năng của một người từng lăn lộn trong giới, cô có thể khẳng định trực giác của bản thân là đúng.

Không hiểu sao lúc này trong lòng cô có một dự cảm không lành, liền lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Nhược Vi.

Và kết quả y như cô dự đoán, không một ai nghe máy, dù cô đã gọi đi rất nhiều cuộc.

Kỷ Thần Hi nhíu mày, cô biết đã có chuyện xảy ra.

Cô đi về hướng một con hẻm nhỏ trên đường, nơi không có lấy một bóng người qua lại thì mới dừng bước, giọng nói bình thường vô cùng dễ nghe nay mang theo một tầng sát khí vang lên.

“Ở đây không còn ai nữa, các người có thể đi ra rồi chứ?”

Lời vừa dứt, từ sau lưng cô truyền đến hàng loạt tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm.

Đang đứng quay lưng với đám người, Kỷ Thần Hi bình tĩnh nhắm mắt lại để cảm nhận âm thanh xung quanh và xác định được số lượng người đang đi đến chỗ cô.

Tổng cộng 12 người, lại còn là những kẻ có thân thủ không tồi.