Cô gái nhân viên nọ dù hai má đang sưng vù, nước mắt đầm đìa vẫn ngồi bật dậy để giật lấy chiếc thẻ trong tay Kỷ Thần Hi, sau đó lại chỉ tay vào cô điên cuồng chửi:“Lại là tấm thẻ giả rách nát này! Tụi mày nghĩ một chiêu có thể dùng lại hai lần sao? Nằm mơ đi! Hiện tại vết thương trên mặt tao cùng với tấm thẻ giả này, nhân chứng vật chứng đều đủ, mày còn thằng chó lừa đảo kia nữa, cả đám chuẩn bị ăn cơm tù đến hết đời đi!”
Trái ngược với cô ta, lão tổng quản lý nhìn tấm thẻ mà hai mắt dường như phát sáng. Cô cháu gái này của ông tuổi còn nhỏ nhiều điều vẫn chưa biết, còn ông sống tới ngần này tuổi, lại còn làm trong cái ngành chuyên về dịch vụ và tiền tệ, làm sao không phân biệt được thật giả chứ.
Tấm thẻ đen kia đích thực chính là thẻ đen phiên bản giới hạn trên cả nước, chỉ có mười người với mức thu nhập không dưới hàng tỷ mới có thể sở hữu nó.
“Liễu…Liễu Liễu, mau…mau đưa cậu tấm thẻ đó…mau!” Giọng nói của lão vẫn không ngừng run rẩy, nhưng lần này không phải vì tức giận mà chính là vì đang cực kỳ phấn khích.
Thế nhưng cô cháu gái bảo bối của ông ta lại xem tấm thẻ giá trị không đếm được đó, đầy khinh thường mà vứt xuống đất, giọng nói cũng không che giấu sự khinh bỉ:“Cậu! Đồ của ăn mày có bao nhiêu cái dơ bẩn, cậu tốt nhất là đừng có đụng…”
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì phải trợn tròn mắt nhìn người cậu mà cô ta tôn kính cúi người xuống nhặt tấm thẻ lên, biểu cảm lại còn vô cùng hưng phấn, thấy thế cô ta liền oà khóc lên.
“Cậu! Cháu gái của cậu với tấm thẻ giả rách nát đó, cái nào quan trọng hơn? Cháu còn là cháu gái cậu yêu thương nhất không?”
“Liễu Liễu, cháu…cháu bình tĩnh chút, nghe cậu nói, đợi cậu kiểm tra cái thẻ này trước đã, nếu…nếu đúng như cậu nghĩ…chúng…chúng ta phát tài rồi!”
Cô nhân viên ngay lập tức giật thót ngơ ngác:“Cậu…ý cậu là sao? Cháu không hiểu?”
Lão tổng quản lý không trả lời cô ta, hướng về phía quản lý cửa hàng ra lệnh:“Đem máy Pos lại đây, mau!”
Quản lý cửa hàng liền phân phó cho nhân viên trong cửa hàng lấy máy Pos ra rồi đưa cho lão tổng quản lý.
Lão ta nhận lấy máy Pos, hai mắt phát sáng, cánh tay không kiềm được phấn khích mà run lên, từ từ cà tấm thẻ đen trên máy.
Từ đầu đến cuối ông ta không hề nghĩ đến vì sao Kỷ Thần Hi lại sở hữu tấm thẻ đen này, bởi vì ông ta nhận thức được cô gái này lớn lên xinh đẹp một cách phi thường, việc có mấy tên giàu khụ chi tiền cho cô ta cũng chẳng có gì lấy làm bất ngờ.
Nhưng cùng lắm thì bọn nhà giàu đó cũng chỉ tính là bao nuôi gái bên ngoài mà thôi, nếu biết được cô ta tự ý chi số tiền tận 10 tỷ một cách tùy ý, thì vẫn sẽ đồng ý bao nuôi cô hay sao? Đến lúc đó tự cô ta sẽ bị đá ngay tức khắc mà thôi, nên ông cũng chẳng sợ đắc tội với mấy kẻ giàu khú đế đó rồi bị trả thù.
Kỷ Hàn Phi cùng Tịch Cảnh Dương chẳng biết vô tình hay cố ý mà chạm phải ánh mắt của nhau, cả hai không nói gì chỉ khoanh tay đứng sau, một người bảo hộ em gái, một người bảo vệ bảo gái, họ biết cô muốn tự mình giải quyết nên cũng không nói thêm bất kỳ âm thanh nào.
Bé con nhà họ muốn chơi, đương nhiên người làm anh, làm bạn trai như họ sẽ không xen vào, để cô tự mình chơi chết đối phương thì thôi. Dù sao thì, trời có sập xuống họ cũng có thể gánh thay cô.
Nhìn biểu cảm của lão tổng quản lý khi nhìn đến số dư của thẻ đen trên máy Pos, Kỷ Thần Hi biết đã đến lúc rồi.
“Ngài tổng quản lý, sao rồi, đủ chứng minh tôi có thể bồi thường cho hai người 10 tỷ rồi chứ?”
Con người sinh ra không phải ai cũng mang tính thiện lương, nhưng người có lòng tham không đáy thì lại không ít, lão tổng quản lý chính là một ví dụ.
Thử nhìn số dư trên máy xem, 10 tỷ so ra đã là gì?
“Ai nói mày chỉ phải bồi thường 10 tỷ? Cái 10 tỷ đó chỉ là phí bồi thường tinh thần mà thôi, mày thử nhìn mặt cháu gái tao xem, đây không phải bị hiyr dung thì là gì? Đương nhiên phải có thêm phí chữa trị, một giá thôi…”
Ông ta ra dáng suy ngẫm mất mấy giây rồi đưa lên 5 ngón tay.
Kỷ Thần Hi nhướn mày ồ một tiếng, nói:“Thêm 50 tỷ sao? Được thôi, thành giao.”
Giọng điệu của cô gái nhẹ tựa lông hồng, gương mặt cũng bình tĩnh đến lạ, khiến cho mấy người bên trong cửa hàng hai mắt tròn xoe vì kinh ngạc.
Có thể nói ngoại trừ Kỷ Hàn Phi và Tịch Cảnh Dương vẫn trưng ra bộ mặt lạnh băng, như hai vệ sĩ cao lớn đứng sau Kỷ Thần Hi, thì những người còn lại đã mắt chữ A mồm chữ O vì thái độ tự tin, xem tiền như rác của cô gái.