“Phụt…” Kỷ Thần Hi không thể nhịn cười được nữa lấy tay che miệng rồi quay sang hướng khác. Bản thân cô tốt tính không thích so đo, nhưng không có nghĩa là người thân cô cũng thế, lần này kẻ nhìn mặt bắt hình dong coi như thảm rồi.
Tịch Cảnh Dương cũng cười khẽ, thật ra từ đầu chính anh cũng tính dùng tới chiêu này để cho cô nhân viên kia một bài học, nhưng đành nhường sân lại cho anh vợ tương lai vậy.
Bên phía kia cô nhân viên nọ vẫn không hiểu tình huống đang diễn ra, còn ngơ ngác hỏi lại:“Tiên sinh…anh…anh vừa nói gì cơ?”
Động tác tiếp theo của Kỷ Hàn Phi đã thay anh trả lời, khi anh bình thản thu lại chiếc thẻ đen, hướng về cô nhân viên rồi nhoẻn miệng cười:“Cô cảm ơn vì đây là Nước Z, nếu là đất nước của tôi, số tiền cô phải thanh toán không chỉ có 50 triệu này thôi đâu.”
Phàm là cửa hàng trang sức bên trong các trung tâm thương mại lớn của Nước R, đều sẽ có bán một sản phẩm là thiết kế của JS, nhà thiết kế trang sức nổi tiếng nhưng cũng bí ẩn nhất giới thời trang.
Đương nhiên JS cũng không ai xa lạ chính là cô em gái của anh. Khi còn nhỏ Kỷ Thần Hi đã rất thích vẽ vời, sau này khi nghiên cứu khoa học đã có thành tựu, em ấy thường dùng thời gian rảnh để vẽ chơi các loại quần áo hoặc trang sức. Nào ngờ về sau những trang sức được làm từ các bản vẽ đó không món nào dưới giá trăm triệu, một đường đưa nhà thiết kế JS thành nhà thiết kế đắt giá nhất thế giới.
Một phần vì thời gian không có nhiều, nên mỗi năm cô chỉ cho ra vài bộ thiết kế với số lượng cực kỳ giới hạn, nhưng người trong giới càng đề cao giá trị của tác phẩm JS vì độ hiếm của nó, khiến cho giá cả của nó ngày càng cao ngất ngưởng.
Cũng từ đó, phàm là cửa hàng nào có sản phẩm của JS, thì đều trở thành bảo bối trấn tiệm và nâng cao giá trị của cả cửa hàng.
Tuy A&D chuyên về chế tạo thiết bị công nghệ, nhưng cũng có rất nhiều công ty nhỏ dưới trướng thiên về nhiều lĩnh vực khác nhau. Vậy nên, các trung tâm thương mại kia lớn có sản phầm từ bản thiết kế của JS, nếu không phải là anh em họ có cổ phần thì chính là ông chủ phía sau.
Thật ra mua lại cái trung tâm thương mại này cũng không thành vấn đề, nhưng anh không thích cúng tiền cho tên chó má họ Tịch kia thôi. Đường đường là ông chủ lại nhìn nhân viên mắt mù của mình đi khi dễ em gái anh, hiện tại muốn anh vợ? Ngủ sớm nằm mơ đi!
Tịch Cảnh Dương nhận thấy ánh mắt của Kỷ Hàn Phi, như cảm nhận được đối phương đang mắng anh, nhưng anh lại không có chứng cứ.
Cô nhân viên nọ lúc này đã không thể bình tĩnh được nữa mà ném tấm hoá đơn về hướng Kỷ Hàn Phi rồi quát lên:“Thằng chó! Bọn ăn mày hạ đẳng tụi mày muốn chơi tao chứ gì, mày có biết tổng quản lý của cái trung tâm thương mại này là ai hay không? Mày có tin chỉ bằng một câu nói, ba đứa ăn mày bọn mày đừng hòng bước ra khỏi đây nửa bước!”
Những nhân viên còn lại trong cửa hàng cũng rất muốn lên ngăn đồng nghiệp của mình phát điên, nhưng bọn họ đều biết cậu ruột của người ta chính là tổng quản lý nơi đây, lỡ như không may đắc tội thì chính bọn họ cũng bị kéo xuống nước.
Chỉ riêng có cô nhân viên từ đầu đến cuối vẫn ra sức khuyên nhủ cô ta không nên nhìn mặt bắt hình dong, can đảm dám đứng ra giải vây, nhưng lại bị cô ta hất tay một cái khiến cô gái mất thăng bằng mà té ngã, chân cũng vì vậy mà bị thương.
Kỷ Thần Hi nhìn thấy cảnh này chính là không nhịn được nữa. Phàm là đơm đặt dựng chuyện về cô thế nào cũng được, dù sao chính cô không phải thế, nhưng hành động tổn thương người khác này, cô thật sự nhìn không được.
“Cô gái, trách tôi không nhắc nhở cô, mỗi hành động dù là vô ý hay cô tình, dù lớn hay nhỏ, đều sẽ có thể biến trướng thành một thứ gì đó vô cùng lớn.”
Phải, đó chính là “hiệu ứng cánh bướm”.
Kỷ Hàn Phi và Tịch Cảnh Dương không hẹn cùng nhìn về hướng cô, đáy mắt loé lên tia suy nghĩ.
Cô nhân viên kia vẫn ngông cuồng hóng hách không thôi chỉ thẳng mặt Kỷ Thần Hi mà quát:“Thay vì nói nhảm, mày nên kiếm cách trả tiền cho cái hoá đơn này đi! À mà, nhìn dáng người mày cũng được lắm đấy chứ, chắc muốn kiếm 50 triệu cũng không khó lắm đâu. Thời này mấy lão già gia sản bạc triệu sắp xuống lỗ, chính là thiếu mấy con tiện nhân như mày đấy.”
Chưa kịp để Kỷ Thần Hi trả lời, thì cô ả nhân viên kia bất chợt nhận hai cú tát, trái phải mỗi bên một cái, khiến cô ta ngã lăn xuống đất, từ miệng còn phun ra hai ba cái răng và một ngụm máu tươi, không những thế gương mặt cũng biến dạng hẳn.
Kỷ Thần Hi chớp chớp mắt nhìn hai người đàn ông toàn thân đằng đằng sát khí trước mặt mà câm lặng.
Cô đi lĩnh cơm hộp được rồi, bởi vì chỉ cần có bọn họ bên cạnh, cô chính là không cần phải tham gia bất kỳ phân đoạn nào trong vở kịch này cả.